TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1355

Phương Mộc không trả lời, cũng không quay đầu lại, anh chăm chú

nhìn cô gái trong gương. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên hỏi: "Tại sao lại
bỏ đi?"

"Dạ?"

"Rốt cuộc là em đã đi đâu?" Giọng Phương Mộc khàn đi, "Nếu

chúng ta ở bên nhau, Thiên sứ Đường sẽ không tan…"

Cô gái trong gương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Phương Mộc.

"Về đi. Chị Triệu rất nhớ em, Tam Bảo rất nhớ em…" Phương

Mộc chầm chậm quay người lại, "Anh cũng rất nhớ em…"

Mới hoàn thành được một nửa động tác đó, anh đã đổ nhào xuống

nền phòng vệ sinh.

Ngày hôm sau khi Tiêu Vọng đến đón, Phương Mộc vẫn còn chưa

tỉnh hẳn. Tiêu Vọng không hề hỏi Mễ Nam điều gì, anh còn giúp cô
chuyển hành lí, đến lúc lên tàu, anh mới dặn dò cô chăm sóc Phương
Mộc cẩn thận.

Sau khi tìm được giường của mình, Phương Mộc nằm gục xuống

nhanh chóng ngủ thiếp đi. Lúc anh tỉnh dậy, trời đã gần tối. Anh gượng
bò dậy, bất giác không biết mình đang ở đâu.

"Nước." Phương Mộc liếm đôi môi khô nẻ, mò mẫm sờ lần xung

quanh, người bên cửa sổ lập tức đứng dậy, đưa qua chai nước suối đã mở
nắp.

Phương Mộc tu liền một hơi hết nửa bình, rồi ngồi trên giường nấc.

Anh lắc đầu thật mạnh, cuối cùng cũng thấy tỉnh táo hơn tí chút.

Người ngồi bên cửa sổ chính là Mễ Nam, mái tóc dài đã được cột

lại, áo thể thao, quần bò, trông tươi tắn và tràn đầy sức sống.

"Anh có đói không?" Mễ Nam khẽ hỏi: "Em lấy chút đồ ăn cho

anh nhé?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.