TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1357

"Thế này là tốt lắm rồi!" Mễ Nam khẽ mỉm cười ngại ngùng, "Đây

là lần đầu tiên em được nằm giường mềm đấy."

"Trước đây rất ít khi xa nhà hả?"

"Vâng. Kể cả là đi xa, cũng chỉ mua vé ngồi cứng thôi." Mễ Nam

nhìn đi chỗ khác, "Tiền mẹ em cho cũng chỉ vừa đủ sinh hoạt."

"Lần nói chuyện trước…" Phương Mộc cẩn thận lựa chọn từ ngữ,

"…Hình như giữa hai mẹ con rất căng thẳng?"

Mễ Nam khẽ cười, tay mân mê hộp thuốc lá trên bàn, "Vâng."

Cô hơi cau mày, giọng trầm xuống, giống như đang nói một mình

trong khi mơ ngủ.

"Gia đình em rất kì quặc, với em, bố mẹ lấy nhau đúng là một sai

lầm. Bố em là giáo viên trung học, còn mẹ là nhân viên bán hàng. Lúc
còn nhỏ, em đã biết mẹ có quan hệ với những người đàn ông khác. Bố
em cũng biết nhưng không làm thế nào được, đành nhẫn nhịn. Đối với
một người đàn ông, đây có lẽ là một sự nhục nhã ghê gớm." Tay Mễ
Nam dần nắm chặt thành nắm đấm, "Sau này ông mất vì trầm uất, trong
nhà chỉ còn em và mẹ. Mẹ lại càng quá đáng. Nhiều lúc em đi học về mà
không vào nhà được, vì bà ta và những gã đàn ông đó đã khóa trái cửa
lại. Em đành ngồi chờ ngoài cửa, buồn chán nhìn những đôi giày đàn ông
đó và đoán xem bọn họ là loại người như thế nào."

Mễ Nam bỗng bật cười, "Lúc đó, em có một biệt tài: Khi những gã

đàn ông đó đi ra, em phát hiện mình đoán gần như đúng tuyệt đối, ha
ha."

Phương Mộc cũng cười theo, mặc dù trong lòng dâng đầy cảm giác

cay đắng: "Sau khi tốt nghiệp, cô có thể cân nhắc theo nghề cảnh sát
được đấy, làm công việc giám định vết chân."

Đây đúng là một câu nói hoang đường và nực cười, Mễ Nam phá

lên cười, đến chảy cả nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.