"Sau khi sự việc xảy ra, có hỏi rồi, nhưng khách sạn trả lời là đúng
vào hôm đó họ tiến hành điều chỉnh hệ thống nên đã tắt thiết bị giám
sát."
Phương Mộc chửi thầm trong đầu, anh hỏi khẽ: "Anh có tin là họ
trả lời thật không?"
"Không." Ông Hình trả lời rất dứt khoát.
Hai người nhìn nhau, trong lòng họ đều rất rõ, phạm vi của âm
mưu này có lẽ đã vượt quá sức tưởng tượng của họ.
"Còn một việc nữa." Phương Mộc dừng lại giây lát, rồi hỏi khẽ:
"Hôm đó tại sao anh phải đến khách sạn Thành Loan?"
Ông Hình chăm chú nhìn Phương Mộc, mấy giây sau ông đưa tay
lên bàn, đồng thời ra hiệu cho Phương Mộc cũng đưa tay ra.
Ông Hình đặt tay mình dưới tay Phương Mộc, nhẹ nhàng vẽ trong
lòng bàn tay Phương Mộc một nét ngang, một nét dọc, thêm một nét hất,
sau đó ông nhìn Phương Mộc thăm dò.
Đinh. Phương Mộc đọc thầm, và gật đầu với ông Hình.
Ông Hình mỉm cười, "Còn nhớ vụ án người độc giả thứ bảy khi
cậu còn ở Đại học Sư phạm không?"
"Dạ?" Phương Mộc nhướn mày không hiểu, "Nhớ. Nhưng mà…"
"Người phối hợp cùng tôi lúc đó…" Ông Hình nhìn thẳng vào mắt
Phương Mộc, "Còn nhớ người đó không?"
"Hả?" Phương Mộc bất giác thốt lên, "Anh muốn nói là…"
Đinh Thụ Thành. Ánh mắt vô cùng nghiêm khắc của ông Hình lập
tức chặn đứng cái tên đang chuẩn bị bật ra nơi cổ họng Phương Mộc.
"Giúp tôi tìm ra cậu ấy." Ông Hình nói ngắn gọn: "Càng nhanh
càng tốt."