TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1372

Bốn chữ vang lên tựa như một câu thần chú, cô bé lập tức không

dám thốt ra âm thanh nào nữa, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, mặc cho gã đàn
ông họ Kim lôi ra ngoài cửa.

Lương Tứ Hải quay người, lấy điện thoại trong túi áo ra, bấm số,

nói bằng một giọng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác.

"Chào sếp, hàng đã đưa đi rồi." Nụ cười xòe nở trên mặt hắn, "Giờ

bàn chuyện của em chứ?"

Phương Mộc xuyên qua những con ngõ đan vào nhau chằng chịt

rắc rối như mạng nhện, anh vừa nhìn những tấm biển số nhà cũ kĩ hoen ố
trên tường, vừa chậm rãi bước về phía trước tìm kiếm. Ngoặt ra khỏi một
con ngõ, trước mặt hiện ra một con phố rộng hơn chút xíu. Một chiếc
bàn mạt chược đặt giữa đường, chút không gian dành cho người qua lại
càng trở nên chật hẹp. Phương Mộc khó nhọc lách người qua một bà cụ
già béo tốt đang chăm chú chơi mạt chược, khi ngẩng đầu lên nhìn biển
số nhà, anh phát hiện ra mình đã đi quá một đoạn. Đúng lúc đó, một
người đàn ông dắt xe đạp từ trong cánh cổng trước mặt đi ra, Phương
Mộc vội hỏi: "Anh làm ơn cho hỏi, nhà Hồ Anh Bá ở đâu?"

Người đàn ông nhìn Phương Mộc từ đầu đến chân, hất hàm về phía

căn nhà một tầng chếch phía đối diện bảo: "Ở bên kia! Anh tìm cậu ấy
làm gì?"

"À, tôi muốn tìm hiểu một vài thông tin." Phương Mộc trả lời qua

loa.

"Thế thì có lẽ anh chỉ có thể gặp được em trai cậu ấy." Người đàn

ông quay về phía chiếc bàn mạt chược gọi to: "Anh Vĩ ơi!"

Cậu thanh niên ngồi xổm bên chiếc bàn mạt chược lơ đễnh đáp lời.

Anh ta để mình trần, vai khoác một chiếc áo vest, cánh tay phải đeo nẹp,
treo trước ngực bằng sợi dây băng cáu bẩn, tay trái cầm chặt nửa bao
thuốc lá Trung Hoa vỏ giấy, anh ta đang khó nhọc ngậm lấy một điếu
thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.