TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1375

cách đi làm thuê lặt vặt cho người ta. Một tuần trước, ông anh trai bặt
tăm lâu ngày đột nhiên về nhà, để lại một túi tiền, dặn em trai phải chăm
sóc mẹ chu đáo, rồi vội vàng đi luôn. Trước đây Hồ Anh Bá đã từng có
lúc phải trốn ra ngoài lánh nạn như vậy, nên hai mẹ con Hồ Anh Vĩ
không để tâm lắm, ai ngờ, mấy ngày sau nhận được tin Hồ Anh Bá đã
chết.

Nghe xong, Phương Mộc trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Anh ta để lại

bao nhiêu tiền?"

"Năm mươi nghìn tệ."

Phương Mộc nhìn thẳng vào mắt Hồ Anh Vĩ, hắn thở mạnh, ngoan

cố được mấy giây, cuối cùng đành thừa nhận: "Hai trăm năm mươi nghìn
tệ."

Phương Mộc nhìn hắn, mặt mũi hắn và Hồ Anh Bá giống hệt bà

Hồ. Nhưng giờ phút này gương mặt kia đã nằm nơi yên bình lạnh giá.
Phương Mộc ngẫm nghĩ, bất giác hỏi: "Anh và mẹ anh có bao giờ nghĩ
xem đó là tiền gì không?"

Một lúc lâu sau, Hồ Anh Vĩ chậm chạp lắc đầu: "Người đã chết

rồi, tiền vẫn thực hơn cả."

Bỗng đám người ở chiếc bàn mạt chược sau lưng họ nhốn nháo, có

người đã thắng. Bà Hồ vừa bực bội càu nhàu, vừa lấy từ trong túi ra một
nắm tiền ném lên bàn.

Bà ta vừa thua mất cái gì? Một bàn tay hay một cẳng chân của Hồ

Anh Bá?

Phương Mộc bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, anh buông cổ áo

Hồ Anh Vĩ ra, khẽ nói: "Cố gắng sống cho đàng hoàng, anh và cả mẹ
anh nữa."

"Tôi cũng muốn lắm chứ." Hồ Anh Vĩ cười nhăn nhó, hắn nâng

cánh tay phải đeo nẹp lên, "Chỉ mong đừng có bị đánh nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.