Phương Mộc nhớ lại vẻ bí hiểm của Lương Trạch Hạo lúc ở cầu
thang, trong lòng bỗng thấy ghê tởm.
"Là người yêu, đáng ra lúc đó phải cố gắng an ủi Bùi Lam mới
phải." Phương Mộc lắc đầu, "Gã này không đáng mặt đàn ông chút nào."
"Ôi giời!" Tiêu Vọng khẽ vẩy tàn thuốc lá, "Tâm lý của hạng người
này, bọn mình không hiểu được đâu."
Phương Mộc nhún vai, "Anh được cử đi công tác ở thành phố C
bao lâu?"
"Giờ vẫn chưa biết, tôi đoán là sau khi vụ án được chuyển cho bên
tòa án thì bọn tôi sẽ phải về đơn vị cũ." Tiêu Vọng ghé sát lại hỏi nhỏ:
"Nghe nói nhân vật bị điều tra là giám đốc Công an thành phố?"
"Ừ."
"Ông ấy giết người hả?"
"Bị nghi là giết người." Phương Mộc đính chính theo phản xạ tự
nhiên : "Anh được giao nhiệm vụ gì?"
"Chắc là điều tra ngoại tuyến." Vẻ mặt Tiêu Vọng trở nên nghiêm
túc hơn, "Xem chừng, cấp trên rất coi trọng vụ này, người trong nhóm
điều tra phần lớn đều không phải là của Công an thành phố C. Người
ngoài điều tra, nhìn chung là có thể mạnh tay hơn."
"Ừ." Phương Mộc khẽ gật đầu, "Có lẽ đây là lần đầu tiên xảy ra
tình huống như vậy ở thành phố này."
"Tôi cũng thấy lạ," Tiêu Vọng bỗng mỉm cười, "Quan lớn ngã
ngựa, đa phần là vì ăn hối lộ, vi phạm pháp luật để tư lợi, hoặc một lí do
đại loại như vậy. Lần đầu tiên thấy có chuyện động thủ giết người."
"Đúng thế." Phương Mộc chăm chú nhìn đám lửa than củi vẫn
đang hồng rực trước mặt đăm chiêu suy nghĩ, "Đấy chính là việc mình
cần phải điều tra rõ ràng."