được một lúc anh phát hiện thấy mặc dù khách sạn này không ra gì,
nhưng thiết bị giám sát lại rất tốt, hình ảnh rõ nét trôi chảy, có thể dễ
dàng nhận diện những người trong băng ghi hình. Anh khẽ thở phào, nếu
toàn bộ quá trình hôm xảy ra vụ án được ghi lại, thì mọi việc đều rõ như
ban ngày. Phương Mộc chửi thầm trong đầu một câu, gạt tâm tư lại, chú
ý lắng nghe cuộc đối thoại giữa Tiêu Vọng và anh chàng nhân viên bảo
vệ.
"Cảnh Húc, anh làm ở đây được bao lâu rồi?"
"Chưa được một năm."
Xem ra anh chàng bảo vệ này tên là Cảnh Húc, Phương Mộc
nghiêng đầu tựa vào chiếc bàn giám sát, im lặng nhìn anh ta.
"Còn giữ đoạn băng video giám sát hôm xảy ra vụ án không?"
"Không, hôm đó tiến hành điều chỉnh hệ thống, nên tất cả các thiết
bị giám sát đều bị tắt hết."
"Trùng hợp thế à?"
"Vâng."
"Ai sai khiến anh làm thế?" Phương Mộc đột ngột xen vào một
câu.
Cảnh Húc quay đầu lại, nhìn Phương Mộc, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên,
"Sao lại là sai khiến?" Anh ta nói lạnh tanh: "Hệ thống cần điều chỉnh,
chúng tôi không còn có cách nào khác. Ai mà biết được hôm đó lại có
chuyện."
"Tắt hết toàn bộ các thiết bị camera giám sát thì các anh theo dõi
tình hình an ninh trong khách sạn thế nào?"
"Ôi dào, cái khách sạn giẻ rách của chúng tôi, bình thường có mấy
ai đến, không cần phải theo dõi chặt."