"Không cần? Thế thì lắp thiết bị camera giám sát tốt như vậy để
làm gì?"
"Cái này…" Cảnh Húc khẽ cười một tiếng, "Có lẽ các anh phải hỏi
ông chủ."
Phương Mộc không nói gì nữa, anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào
Cảnh Húc, mấy giây sau, anh khẽ hỏi: "Hôm đó, có đúng là không có
hình ảnh giám sát không?"
"Không có." Cảnh Húc bực mình tặc lưỡi, đồng thời đưa tay xoa
bóp cổ thật lực, có vẻ đã mệt mỏi lắm rồi, "Còn muốn tôi nói mấy lần
nữa?"
Phương Mộc khẽ gật đầu, "Thôi được." Anh lấy một tấm danh
thiếp đưa cho Cảnh Húc, "Nếu anh nhớ ra điều gì thì gọi điện cho tôi
nhé."
Cảnh Húc cầm lấy tấm danh thiếp, chẳng buồn nhìn mà để luôn lên
mặt bàn giám sát.
"Vâng."
Phương Mộc và Tiêu Vọng quay người đi về phía cửa, vừa kéo cửa
ra, thì Cảnh Húc gọi với một tiếng "này" ở sau lưng.
"Gì thế?" Phương Mộc lập tức quay đầu lại.
"Mấy hôm trước có mấy người ở chỗ các anh đến điều tra, mang
mấy cuộn băng video giám sát cũ đi." Cảnh Húc lười biếng nói: "Khi nào
sử dụng xong, bảo họ trả lại cho chúng tôi."
"Mấy người?" Phương Mộc hỏi luôn.
"Ba người thì phải, đúng rồi, ba người."
Trên đường về, Tiêu Vọng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ không
nói gì, Phương Mộc cũng không có tâm trí để trò chuyện. Lúc chờ đèn