"Dào, nhà em không làm ruộng, làm ruộng thì bao giờ mới giàu
được?"
"Ồ." Phương Mộc nhìn những món đồ hàng hiệu trên người Lục
Thao, nghĩ bụng bố anh chàng này chắc là trưởng thôn hoặc mới phất.
Khi quay vào trong khoang tàu, Lục Hải Thao lại chơi điện thoại.
Đang chơi, bỗng cậu ta "á" lên một tiếng, rồi lấy bản hướng dẫn sử dụng
điện thoại ra, so đi so lại. Xem một lúc lâu, vẫn không hiểu, cậu ta liền
đưa chiếc điện thoại ra trước mặt Phương Mộc, khẽ hỏi: "Đại ca, cái này
nghĩa là gì?"
Phương Mộc cầm lấy chiếc điện thoại di động: "Ồ, đấy là dấu hiệu
bật bluetooth."
"Lu gì?"
"Bluethooth." Phương Mộc kiên nhẫn giải thích: "Hai cái điện
thoại di động đồng thời bật kết nối bluetooth thì có thể gửi được file cho
nhau."
Lục Hải Thao ngẫm nghĩ một lúc, bỗng vỡ ra: "Giống như là máy
phát báo ấy phải không?"
Phương Mộc mỉm cười: "Gần như vậy."
Lục Hải Thao trở nên phấn chấn: "Đại ca, anh gửi cho em gì đó đi,
em xem có thú vị không."
Phương Mộc hơi lúng lúng, trong điện thoại di động của anh không
có nhạc, cũng không có phim, gửi cho cậu ta cái gì được đây? Bỗng chợt
nghĩ ra một thứ, anh liền bấm máy để gửi.
Ba mươi giây sau, chiếc điện thoại di động của Lục Hải Thao vang
lên một tiếng "tít", cậu ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, miệng lẩm
nhẩm đọc: "Tin nhắn của Phương Mộc, có nhận không?"
"Đúng rồi, ấn phím nhận."