TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1508

hoang mang, sau khi đi lung tung hồi lâu, cuối cùng anh đành chấp nhận
mình đã lạc đường.

Phương Mộc bỏ chiếc ba lô nặng trĩu xuống, dựa vào một tảng đá

núi to thở dốc, khi hơi thở nhẹ nhàng hơn, anh lấy bao thuốc ra lặng lẽ
hút. Xem chừng, tối nay có lẽ phải ngủ ngoài trời, Phương Mộc bò lên
tảng đá nhìn bốn xung quanh, thầm nghĩ không biết cái chỗ khỉ ho cò
gáy này có sói hay con gì đại loại như vậy không. Đang bồn chồn lo
lắng, chợt anh trông thấy phía trước không xa hình như có ánh đèn pin
nháy sáng. Phương Mộc vô cùng mừng rỡ, có người ở đó!

Không kịp nghĩ nhiều, anh xách vội ba lô lên chạy luôn về phía

trước. Xuyên qua một vạt rừng rậm, cuối cùng cũng thấy một vật đen sì
trên bãi đất rộng trước mặt, nhìn kĩ, hóa ra là một chiếc xe tải chở hàng.
Hai bóng người đang ngồi bên cạnh chiếc xe, không biết họ đang mải
làm gì.

Phương Mộc bước tới, chào rất to: "Này!"

Phản ứng của họ hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của Phương Mộc,

một người hoảng sợ đến mức lăn kềnh ra đất, một người khác có vẻ cũng
rất hoảng sợ, anh ta quờ tay cầm lấy gì đó dưới đất giơ về phía Phương
Mộc.

Phương Mộc cũng cảm thấy mình có phần quá đường đột, dù sao

đây cũng là nơi rừng núi hoang vắng, anh vội bước chậm lại: "Đừng sợ,
đừng sợ, tôi không có ý xấu."

"Anh là ai?" Anh chàng thấp bé ngồi bệt ra đất, đưa tay sờ ngực

thở dài một hơi, "Làm tôi sợ chết khiếp." Người kia chằm chằm nhìn
Phương Mộc đầy cảnh giác.

"Tôi bị lạc đường." Phương Mộc chầm chậm bước đến gần chiếc

xe chở hàng, "Các anh đang làm gì thế?" Phương Mộc nhìn nắp capo xe
đang mở, dụng cụ sửa xe bày la liệt dưới đất, "Xe hỏng à?"

"Vâng." Anh chàng thấp bé rầu rĩ đứng dậy, "Đen thật!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.