hiểu biết của cô về thế giới dường như vẫn dừng lại ở mười mấy năm
trước, theo lời cô, giống người cổ đại.
Trong lòng Phương Mộc nảy ra hàng loạt nỗi nghi vấn, thôn Lục
Gia mặc dù ở một nơi hẻo lánh, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn
cách biệt với thế giới bên ngoài. Lục Hải Yến đang ở độ tuổi đầy hiếu kì,
khát khao tìm hiểu thế giới xung quanh, điều gì khiến cô không muốn ra
khỏi bản làng nhỏ này một bước suốt mười mấy năm nay?
Nghĩ đến đó, Phương Mộc lại quan sát Lục Hải Yến từ đầu xuống
chân một lần nữa. Cô không được học hành nhiều, nhưng vẫn khát khao
có tri thức, có thể thấy được điều này qua việc cô giữ gìn sách vở những
năm cấp hai rất cẩn thận; Da mặt và da tay đều trắng trẻo mịn màng,
chứng tỏ cô chưa từng phải làm việc nặng trong thời gian dài; Chiếc tủ
quần áo đồ sộ thể hiện nhu cầu của cô về cuộc sống vật chất, còn số băng
nhạc và chiếc máy vi tính xách tay này lại cho thấy cô không hề bằng
lòng với cuộc sống đầy đủ hiện có.
Câu hỏi được đặt ra là: Nếu Lục Hải Yến đã có suy nghĩ như vậy,
tại sao lại không muốn đi một ngày đàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài?
Lục Hải Yến không chú ý đến ánh mắt của Phương Mộc, cô vẫn
chìm đắm trong những liên tưởng đẹp đẽ về thế giới đó, miệng vẫn thì
thầm một mình: "Thảo nào, nó nhất định phải đi một chuyến xem thế
nào..."
"Hả? Ai muốn đi một chuyến xem thế nào?"
"À, không có gì." Lục Hải Yến định thần lại, vội lảng sang chuyện
khác, "Anh Phương, anh đúng là thần thông quảng đại, cái gì cũng biết."
"Đâu có." Phương Mộc cũng không gặng hỏi tiếp, tiện tay chỉ vào
chiếc bình cá cảnh: "Tôi chưa từng thấy loại cá này."
"Ha ha, loại cá này tên là cá mù." Có lẽ phát hiện ra mình biết thứ
mà Phương Mộc không biết, Lục Hải Yến có vẻ đắc ý.
"Cá mù?"