Lục Hải Yến đều oặt người ra trên nền tuyết. Anh vội đỡ họ dậy, khó
khăn lắm mới kéo được họ vào nhà, bà quả phụ họ Thôi đã ngất đi từ lúc
nào.
Lục Hải Yến hoảng loạn, vừa khóc vừa quay lung tung. Phương
Mộc ấn cô ngồi xuống ghế, rồi lại kéo bà quả phụ họ Thôi lên chiếc
salon, ấn vào nhân trung mấy nhát, bà ta thở mạnh một hơi, rồi lại khóc
ầm lên.
Phương Mộc quay đầu hỏi Lục Hải Yến: "Rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì?"
"Em trai tôi…" Lục Hải Yến khóc nấc lên, "Em trai tôi… nó đã
giết người."
"Cái gì?" Phương Mộc cau mày: "Giết người?"
Hai từ đó như mũi dao đâm vào bà quả phụ họ Thôi, bà ta kêu một
tiếng thảm thiết, rồi lại ngất lịm đi.
Lại cuống cuồng hoảng hốt, sau khi tỉnh lại, người bà quả phụ họ
Thôi đã mềm nhũn, chỉ còn lại chút hơi sức để thút thít nghẹn ngào.
Phương Mộc lấy cho bà ta một cốc nước, rồi quay người khẽ hỏi Lục Hải
Yến: "Cô kể tường tận xem nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Em trai tôi… mấy hôm trước nó vào thành phố, trưởng thôn dẫn
người đi khắp nơi tìm nó…" Vì nghẹn ngào, lời của Lục Hải Yến đứt
quãng liên tục, "Vừa nãy, trưởng thôn đến đập cửa, bảo… em trai tôi đã
giết người…"
Phương Mộc nghe không hiểu gì. Chỉ là vào thành phố thôi, tại sao
phải dẫn người đi bắt cậu ta? Hơn nữa, tại sao lại xảy ra án mạng?
Bỗng Phương Mộc mở to mắt, dường như có một ánh chớp lóe lên
trong đầu.
Anh nắm lấy vai Lục Hải Yến, hấp tấp hỏi: "Em trai cô tên là Lục
Hải Thao có phải không?"