Anh mở cửa phòng khách, lập tức thấy hoa mắt chóng mặt vì
những luồng ánh sáng chập chờn trước mặt. Phải đến mấy phút sau, anh
mới nhìn rõ Lục Thiên Trường cùng mấy người dân làng đang tìm kiếm
gì đó trong sân. Người nào cũng cầm trong tay một bó đuốc và một
thanh gỗ, trông như đang phải chống chọi với kẻ thù nguy hiểm, Lục
Thiên Trường khom người sục sạo tìm kiếm trên mặt đất như một con
chó săn.
Bà quả phụ họ Thôi và Lục Hải Yến đứng trên tuyết, chỉ mặc áo
mỏng và đi dép lê, có lẽ là vừa vội vã chạy ra khỏi phòng, chưa kịp
khoác thêm áo. Nhưng họ dường như không hề thấy lạnh, họ đứng nhìn
Lục Thiên Trường một cách bi thương, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Phương Mộc vừa định đi tới, liền bị hai người trong làng chặn
trước mặt. Thấy vẻ mặt đầy thù địch của họ, Phương Mộc hỏi to:
"Trưởng thôn Lục, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Thiên Trường không trả lời Phương Mộc. Ông ta tiếp tục
chăm chú lục soát trên mặt đất. Một lát sau, ông ta ngẩng đầu lên, bảo
mấy người người trong làng trong sân rời đi.
"Đi thôi." Lục Thiên Trường chỉ về phía ngọn núi Long Vĩ ở cách
đó không xa, "Đúng là nó có về đây, chắc là chạy về phía đó rồi."
Đám người trong làng lục tục đi ra, Phương Mộc chạy theo nắm
lấy vai Lục Thiên Trường: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Thiên Trường hất tay Phương Mộc, sắc thái tinh anh khôn
khéo đã hoàn toàn biến mất, dưới ánh đuốc chập chờn, gương mặt ông ta
hiện ra đầy vẻ hung hãn độc ác.
"Không liên quan gì đến anh! Về phòng ngủ đi." Giọng ông ta lạnh
băng, "Sáng sớm mai đưa anh đi khỏi làng."
Dứt lời, ông ta quay người sải bước đi ra.
Phương Mộc đang suy nghĩ mông lung, thì nghe thấy tiếng khóc òa
lên ở sau lưng. Anh bất giác quay đầu lại nhìn, cả bà quả phụ họ Thôi và