Lục Hải Yến cuống lên, quay người chạy thẳng lên núi.
"Em trai tôi chắc chắn là ở đó."
Chưa dứt lời, cô đã biến mất trong cánh rừng trước mặt. Phương
Mộc không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã đuổi theo.
Đường núi vô cùng khó đi, hơn nữa chỗ nào cũng đầy đá sỏi ẩn
dưới lớp tuyết mềm. Phương Mộc không rời mắt khỏi bóng dáng Lục
Hải Yến thoắt ẩn thoắt hiện ở phía trước, bước thấp bước cao bám theo
sau.
Mới đi được mười mấy mét, đã nghe thấy Lục Hải Yến kêu "ối"
một tiếng, Phương Mộc nghĩ bụng không ổn rồi, anh vừa đi nhanh hơn,
vừa cố gắng soi đuốc ra xa.
Lục Hải Yến đứng cách anh mười mấy mét, người nghiêng sang
một bên trông rất kì quặc, khi đến gần cô, Phương Mộc thở phào nhẹ
nhõm.
Lục Hải Yến chạy quá nhanh, lại không nhìn rõ đường, nên tóc đã
bị mắc vào cành cây ven đường.
Cô cuống quýt nghiêng đầu, tay túm lấy cành cây ra sức rứt, nhưng
càng gỡ lại càng đau, không làm sao rứt ra được.
Phương Mộc vội cắm ngọn đuốc lên thân cây bên cạnh, định giúp
cô gỡ tóc ra. Bốn bàn tay luống cuống châu vào cùng một lúc khiến cho
đám tóc càng mắc chặt hơn. Lục Hải Yến vừa cuống vừa bực, cô bẻ luôn
cành cây xuống, mặc kệ cho tóc vẫn mắc chặt trên cành cây vừa bẻ gãy,
quay người đi luôn, không ngờ lại vấp chân vào một cục đá núi, ngã
nhào xuống đất.
Phương Mộc vội đi tới đỡ cô dậy, ngón tay anh vừa chạm vào vai,
Lục Hải Yến liền đưa tay ra ôm chặt lấy Phương Mộc, như thể túm được
phao cứu hộ.