hướng. May mà có Lục Hải Yến đi trước dẫn đường, quanh co một hồi,
dần dần cũng lên đến nửa sườn núi.
Vệt sáng dài đó mỗi lúc một rõ hơn, gần như nhìn rõ cả những đốm
lửa nhảy nhót. Phương Mộc nhận thấy họ vẫn đang từ từ đi lên, có nghĩa
là những người đuổi theo đó vẫn chưa bắt được Lục Hải Thao, nếu
không họ đã xuống núi từ lâu rồi.
Điều này khiến dũng khí trong anh trỗi dậy, chỉ cần tìm được Lục
Hải Thao, có thể sẽ giải mã được điều bí mật nơi đây.
Lục Hải Yến cũng nhận ra điều này, cô vừa nhìn chằm chằm theo
những đốm sáng đó, vừa chạy nhanh trên con đường nhỏ xuyên qua
những vạt rừng rậm rạp. Nhưng Phương Mộc cảm thấy kì quặc là, đám
người đuổi bắt đó rõ ràng là ở sườn núi phía đông, còn Lục Hải Yến lại
chọn con đường đi về phía tây.
"Chờ một tí đã!" Phương Mộc thở hổn hển nói: "Có nhầm hướng
không đấy?"
"Không nhầm!" Lục Hải Yến không hề quay đầu lại, "Chỗ này có
một con đường tắt."
Nói là đường tắt, nhưng Phương Mộc lại thấy khoảng cách giữa họ
và đám người đuổi bắt ấy mỗi lúc một xa. Lục Hải Yến dường như
không định đuổi theo họ mà đi đến một chỗ khác.
Phương Mộc bất giác nghi hoặc, đang định hỏi cho rõ ràng, chợt
nghe thấy hai tiếng "tít, tít" vọng ra từ túi áo mình.
Có tin nhắn. Phương Mộc đưa tay mò lấy điện thoại theo phản xạ,
vừa thò tay vào trong túi áo, anh bỗng sững người.
Vùng này không có tín hiệu điện thoại di động.
Ai gửi tin nhắn đến?
Phương Mộc lôi điện thoại di động ra, anh lập tức chú ý thấy mình
không hề tắt bluetooth. Đó là tin nhắn từ điện thoại di động Nokia,