TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1540

Phương Mộc xấu hổ, nhưng không đẩy được cô ra, đành khom

người trên mặt đất kệ cho Lục Hải Yến ôm lấy mình.

Lục Hải Yến khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Tôi

biết làm sao đây… Em trai tôi biết làm sao đây..."

Mặc dù mặc chiếc áo bông rất dày, Phương Mộc vẫn cảm nhận

được sức mạnh khác thường từ bàn tay Lục Hải Yến, sự tuyệt vọng và
bất lực khiến ngón tay cô như sắp cắm sâu vào da thịt Phương Mộc.
Trong khu rừng hoang vắng này, nơi duy nhất có thể gửi gắm hy vọng lại
là một người lạ mặt mới tiếp xúc vài ngày. Không biết đối với cô đó là sự
may mắn hay bất hạnh?

Phương Mộc buông một tiếng thở dài tự đáy lòng, anh vòng tay

nhẹ nhàng đặt lên vai Lục Hải Yến.

Mấy phút sau tiếng khóc của Lục Hải Yến dần dần đỡ thảm thiết

hơn, sau khi bình tĩnh trở lại, cô đẩy Phương Mộc ra, lặng lẽ gỡ lọn tóc
còn mắc chặt trên cành cây. Phương Mộc cũng thấy lúng túng, anh cầm
lấy ngọn đuốc, không biết nói gì, đành im lặng nhìn Lục Hải Yến.

Dưới ánh lửa, dáng vẻ Lục Hải Yến trông vô cùng thảm hại. Tóc

tai xõa xượi, chiếc áo lông chồn bị cành cây cào rách mấy chỗ, mặt loang
đầy vết bẩn vì bụi đất hòa lẫn nước mắt. Có lẽ cô cũng ý thức được bộ
dạng thảm hại của mình, nên cúi mặt không dám ngẩng đầu lên, sau khi
vuốt lại mái tóc, cô liền vội bò dậy, khẽ lau mặt, rồi nói nhỏ: "Đi thôi!"

"Cô có biết đường không?" Phương Mộc hỏi.

Lục Hải Yến khẽ gật đầu. Phương Mộc đưa ngọn đuốc vào tay cô:

"Cô đi đằng trước." Anh nghĩ một lát rồi nói thêm một câu: "Nhìn đường
cẩn thận."

Lục Hải Yến đỏ bừng mặt, im lặng cầm lấy cây đuốc.

Càng lên cao, rừng núi càng rậm rạp, thêm vào đó, khắp mọi nơi

đều phủ một màu trắng xóa, Phương Mộc nhanh chóng mất phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.