TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 154

Sân vận động phủ đầy tuyết, dường như thênh thang khác thường.

Phương Mộc khẽ hít thở, rồi chầm chậm bước đi trên đường chạy xung
quanh sân. Tuyết dưới chân anh kêu lạo xạo, nghe rất rõ giữa không gian
tĩnh mịch. Thỉnh thoảng anh lại dừng bước, lắng nghe động tĩnh xung
quanh, rồi lại tiếp tục bước đi.

Phía trước là bóng tối vô tận, và ở đầu kia của bóng tối ẩn chứa

một bí mật to lớn.

Anh khao khát có thể vén bức màn tối ấy. Dù bí mật ấy có liên

quan đến anh hay không, anh không biết, nhưng gần như bản năng nhất
định thôi thúc anh từng bước tiến lên để tiếp cận nó.

Vì tò mò, hay là vì tự bảo vệ mình? Phương Mộc không thể có câu

trả lời cho mình. Điều duy nhất anh có thể xác định là, phát hiện cái bí
mật ấy cũng chính là phát hiện ra bản thân mình.

Càng lúc càng bước đến gần cái cột cờ. Tim Phương Mộc bắt đầu

đập nhanh, nhịp thở cũng càng thêm gấp gáp.

Anh dường như vừa muốn phát hiện ra điều gì đó nhưng cũng vừa

sợ nhìn thấy nó.

Cây cột cờ cô đơn đứng đó, không hề có con ma nữ nào đứng bên

cạnh sụt sùi khóc than kể lể nỗi oan khuất.

Phương Mộc bước đến, đưa tay sờ cây cột giá lạnh nhẵn trơn.

Liệu nó có còn nhớ mình đã từng cảm nhận sự ấm áp của thân thể

một cô gái, rồi càng lúc càng nguội dần không?

Chắc nó cũng không nhớ cô gái ấy lúc lâm chung đã từng tỉnh lại,

cố giãy giụa hòng thoát khỏi sợi dây lạnh lẽo trói chặt cô.

Nó không nhớ gì hết.

Nhưng kẻ kia thì nhớ, hắn nhớ tất cả mọi chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.