chuyện nhỏ, chứng minh thư buộc phải làm lại, ngoài ra còn phải mua
một chiếc điện thoại di động mới.
Chân trái bị Lục Hải Thao cào rách bị khâu ba mũi, vì chưa tháo
chỉ, nên đi lại vẫn hơi khó khăn. Phương Mộc do dự một lúc, cuối cùng
quyết định không lái xe. Vừa đi ra khỏi trụ sở Công an thành phố thì gặp
Tiêu Vọng lái xe tới. Tiêu Vọng hạ cửa kính xuống, vẫy tay chào
Phương Mộc.
"Đi đâu đấy?"
"Phân cục Công an." Phương Mộc ghé lại, "Mất chứng minh thư
rồi."
Tiêu Vọng không nói gì, lập tức mở cửa xe: "Lên đi!"
Rất đông người đến làm chứng minh thư, Phương Mộc xếp hàng
một lúc lâu, không thể kiên nhẫn hơn đành tìm một người quen nhờ vả,
thế là nhanh chóng chụp xong ảnh, điền xong giấy tờ. Nữ cảnh sát chụp
ảnh cau mày nhìn vết thương trên mặt Phương Mộc, rồi sửa lại tấm ảnh
mấy lần theo ý người quen của Phương Mộc.
Ra khỏi phân cục Công an, Tiêu Vọng hỏi: "Về Sở Công an thành
phố, hay về nhà?"
"Chả về đâu cả." Phương Mộc lôi tiền mặt trong túi áo ra đếm,
"Tôi đi mua cái điện thoại di động."
"Điện thoại cũ đâu?"
"Mất rồi." Phương Mộc không muốn nói nhiều.
"Trời ạ, thảo nào." Tiêu Vọng đạp chân ga, "Gọi cho cậu từ sáng
sớm, tắt máy suốt."
Trước khi mua điện thoại di động, Phương Mộc đến công ty điện
tín làm lại sim điện thoại trước, sau đó cùng Tiêu Vọng đến cửa hàng
điện thoại. Chọn xong điện thoại di động, Phương Mộc đi nộp tiền, lúc