"Cậu kiên trì thật đấy." Tiêu Vọng khẽ cười, "Người như cậu bây
giờ không nhiều."
"Cũng không hẳn thế." Phương Mộc khó nhọc xê dịch hai chân,
cảm giác vết thương vẫn âm ỉ đau, "Mọi người cũng đều đang điều tra
việc này đấy chứ."
"Ý cậu nói nhóm điều tra ấy hả?" Tiêu Vọng hứ một tiếng, "Chỉ là
cái vỏ rỗng."
"Là sao?"
"Trong tình hình bây giờ, ai còn dám chuốc vạ vào mình? Bọn
Trịnh Lâm tích cực nhất, cuối cùng thế nào? Bẻ gãy cả rồi." Tiêu Vọng
rót một cốc rượu, tự uống cạn, "Cậu điều tra vụ này, sẽ có người điều tra
cậu. Làm cái nghề của bọn mình, có ông nào dám bảo đảm mình không
mắc bất cứ sai phạm nào? Cho nên, ốc không mang nổi mình ốc, còn tâm
trí nào mà điều tra?"
Phương Mộc im lặng. Tiêu Vọng nói có lý. Một bên là quyền lợi
sát sườn, một bên là công việc, hy vọng cực nhỏ mà rủi ro lại cực lớn,
cho dù là ai đi nữa, có lẽ đều lựa chọn giống nhau.
"Cho nên," Tiêu Vọng rót đầy cốc cho Phương Mộc, "Lúc cần từ
bỏ thì tốt nhất là từ bỏ. Tôi biết cậu thân với ông Hình, nhưng có một câu
như thế này, nếu ông trời gây tai họa, vẫn còn khả năng sống, còn mình
gây tai họa, thì chỉ có chết. Chúng ta đều đã cố gắng hết sức."
Phương Mộc im lặng một lúc lâu, cuối cùng cầm cốc lên.
"Uống rượu đi!"
Sau khi thanh toán, như chợt nhớ ra điều gì, Tiêu Vọng bảo
Phương Mộc: "À, có một việc quên chưa nói với cậu. Tôi được điều về
Công an thành phố rồi."
"Hả?" Phương Mộc ngạc nhiên, "Từ khi nào thế?"