Trong hành lang bệnh viện Nhân dân số 2, Phương Mộc ngồi trên
chiếc ghế dài, nhìn Tiêu Vọng đang cầm trên tay mấy tờ giấy đi tới từ
đằng xa.
"Hắn thế nào?"
"Gãy một xương sườn, nứt một xương sườn, tổn thương phổi, rách
môi." Tiêu Vọng nói uể oải: "Không việc gì, không chết được đâu."
Phương Mộc xem qua sổ khám bệnh, "Đã thông báo cho người nhà
hắn chưa?"
"Hỏi hắn rồi, không có người thân trong thành phố."
"Thế thì làm thế nào?"
"Còn làm thế nào được nữa? Đưa hắn về vậy." Tiêu Vọng bĩu môi,
"Trên người thằng chó này còn chưa đến ba trăm tệ, không đủ tiền nằm
viện. Cậu không định lấy tiền túi ra nộp tiền viện phí cho hắn đấy chứ?"
"Ha ha, không đâu." Phương Mộc mỉm cười, "Đi thôi!"
Cảnh Húc sống ở một tòa nhà dành cho người thân của nguyên cán
bộ công nhân viên cơ khí, có lẽ là bố mẹ hắn để lại. Tòa nhà này được
khởi công xây dựng vào thập kỷ 90 của thế kỷ trước, không có ban quản
lý, chỗ nào trông cũng tồi tàn thảm hại.
Tiêu Vọng vòng qua bồn hoa mọc đầy cỏ dại, dừng chân dưới tòa
nhà, quay đầu quát Cảnh Húc: "Xuống đi!"
Suốt dọc đường Cảnh Húc chập chờn lúc ngủ lúc thức, nghe thấy
tiếng quát của Tiêu Vọng, gã miễn cưỡng mở mắt ra, đầu tiên là ngơ
ngác quan sát xung quanh, sau khi nhận ra khu nhà mình, gã khó nhọc
nhấc chân bước xuống xe, vừa đặt chân xuống đất, hắn liền oặt người
ngã nhào xuống. Phương Mộc vội kéo lấy cánh tay hắn để hắn không
ngã vào một đống cứt chó.
"Nhanh lên!" Tiêu Vọng bực mình quát: "Mẹ kiếp, đừng có lề mề
nữa."