TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1594

"Mẹ kiếp!" Lương Tứ Hải văng ra một câu chửi, đã nhắc cái bọn

nhà quê này không biết bao nhiêu lần rồi, mà vẫn xa xỉ lộ liễu như vậy.

Lúc đầu quyết định chọn nơi này, là vì thôn Lục Gia ở vị trí khép

kín, lại gần biên giới, tiện cho việc chuyển dịch những "món hàng". Có
điều đám người này đúng là không đơn giản như nhận định ban đầu, bây
giờ đòi súng, không biết sau này còn đòi hỏi gì nữa đây.

Do dự một lúc, Lương Tứ Hải vẫn rút ra một điếu Trung Hoa, bật

lửa châm, sau khi phả ra mấy hơi thuốc, mạch suy nghĩ cũng dần rõ ràng
hơn.

Có lẽ đã đến lúc nghĩ đến chuyện tìm một nơi khác.

Tiền.

Phương Mộc là người chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiền bạc.

Nhưng, bây giờ, anh không thể không đối mặt với vấn đề này. Ba trăm
nghìn tệ không phải là một con số nhỏ, anh kiếm đâu ra khoản tiền lớn
như vậy?

Không thể hy vọng vào kinh phí phá án của Công an thành phố,

chưa bàn đến chuyện có xin được hay không, nếu chẳng may tin tức bị rò
rỉ, sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Phương Mộc đành tự mình nghĩ cách.
Nhưng anh theo nghề cảnh sát mấy năm nay, tiền tích lũy rất ít ỏi, lương
hàng tháng ngoài chi phí sinh hoạt thiết yếu, đều đưa hết cả cho cô nhi
viện. Vay tiền Biên Bình? Ông bạn già đó cũng nghèo kiết xác.

Phương Mộc ngồi trước bàn vắt óc suy nghĩ, chiếc gạt tàn trước

mặt đã cắm đầy đầu lọc thuốc lá. Sau khi lật đi lật lại mấy lần cuốn danh
bạ điện thoại, Phương Mộc phát hiện ra mình không có người bạn nào
giàu có. Trong lúc bế tắc, Phương Mộc sốt ruột đi đi lại lại loạn xạ trong
căn phòng khách. Bước được mấy bước, bỗng Phương Mộc dừng lại.
Anh nhìn một vòng xung quanh bức tường nhà cũ kĩ hoen ố, khẽ thở dài.

Vì ông Hình, không còn cách nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.