Buổi chiều hai ngày sau đó, Phương Mộc ngồi trong một tiệm ăn,
chốc chốc lại sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho đến khi một thanh niên
mặc comple, đi giày da vội vã bước vào, nét mặt anh mới dần bình tĩnh
lại.
"Mang đến chưa?" Cậu thanh niên chưa kịp ngồi vào chỗ, Phương
Mộc đã sốt ruột hỏi.
"Trời ạ!" Cậu thanh niên cầm cốc trà đã nguội lạnh trên bàn lên
uống cạn một hơi, "Cậu cũng phải để mình thở cái đã chứ."
Phương Mộc mỉm cười. Đỗ Ninh không hề thay đổi, mặc dù bộ
đồng phục nhân viên ngân hàng trên người khiến cậu ta đã bớt đi phần
nào vẻ non nớt của mấy năm về trước, nhưng vừa lên tiếng, đã lộ ra tính
cách hệt như xưa, vẫn là một anh chàng vô tư, ầm ầm ào ào ngày nào.
"Giải quyết có suôn sẻ không?"
"Suôn sẻ cái con khỉ!" Đỗ Ninh cáu kỉnh nói: "Cái nhà nát của cậu
mà đòi thế chấp được ba trăm nghìn tệ? Hơn nữa, tên trên sổ đỏ lại là tên
mẹ cậu, thế nào? Lấy trộm ra hả?"
Nói đến đó, Phương Mộc bỗng thấy rầu rĩ. Tối hôm kia, anh đột
nhiên về nhà, bố mẹ được gặp thằng con trai mất hút lâu ngày, mừng vui
khôn xiết. Trong lúc họ bận rộn tíu tít chuẩn bị cơm nước, anh đã lén lấy
trộm sổ đỏ của căn nhà đó.
"Thế phải làm thế nào?"
"Ôi giời, may mà cô em ở phòng tín dụng có tí tình ý với mình từ
trước." Đỗ Ninh lấy từ trong cặp ra hai túi tiền mặt, "Mình gần như phải
bán sắc rồi đấy."
"Rồi, rồi." Nét mặt Phương Mộc chuyển từ lo lắng sang mừng rỡ,
anh đưa tay giật lấy túi tiền mặt, đếm đại khái, rồi đấm một nhát vào vai
Đỗ Ninh, "Cảm ơn nhiều nhé."