Tay phải của Cảnh Húc, trừ ngón cái và ngón trỏ, còn lại đều bị
chặt đứt. Chỗ bị chặt, thoáng lộ ra cả xương. Nhìn kĩ, lớp thịt cạnh
xương trên ngón tay bị chặt đứt dường như còn có vật gì đó. Phương
Mộc một tay chống xác chết, tay kia moi chùm chìa khóa, mở chiếc bấm
móng tay ở móc khóa, gí sát lại kẹp lấy vật không rõ trong đó, từ từ rút
ra.
Là một chiếc tăm.
Sau khi chặt đứt ngón tay Cảnh Húc, hung thủ còn lần lượt nhét
tăm vào từng ngón tay.
"Ép cung." Tiêu Vọng đã đứng sau lưng Phương Mộc từ lúc nào,
anh ta cẩn thận rút chiếc tăm đó lên xem rồi lại nhét lại như cũ, "Chuyện
hôm đó, cậu có kể với ai khác nữa không?"
"Không." Phương Mộc lắc đầu.
"Hung thủ đang tìm thứ gì đó." Phương Mộc đăm chiêu nhìn xác
Cảnh Húc, "Có lẽ là những cuốn băng video mà hắn từng nói với cậu."
Mặt Phương Mộc tái xám, anh hất xác Cảnh Húc xuống rồi đi luôn
vào phòng ngủ tìm kiếm.
"Đừng mất công nữa." Tiêu Vọng hất hàm về phía xác Cảnh Húc,
"Loại người này, không chịu đựng được bao lâu đâu. Ba ngón tay chắc
chắn là phun ra ngay, nếu không thì chừa lại hai ngón làm gì."
Phương Mộc dừng chân, nghiêng người tựa vào khung cửa, anh
cảm thấy mệt mỏi rã rời. Tiêu Vọng nói đúng, những cuốn băng video đó
chắn chắn đã không còn.
"Đến giúp cái nào." Tiêu Vọng nhặt một chiếc khăn mặt lên, lau đi
lau lại cái thông tắc bồn cầu, "Lau sạch những thứ chúng ta đã động vào,
trên nền nhà nữa. Đừng có để lại dấu vết chứng tỏ chúng ta đã đến hiện
trường."