Mười lăm phút sau, Tiêu Vọng và Phương Mộc đã lái xe đến một
chỗ vắng vẻ không có người. Tiêu Vọng nhìn xung quanh, rồi nhúng
chiếc khăn mặt vào trong thùng xăng, sau đó châm lửa đốt.
Phương Mộc ngồi yên lặng trong xe, nhìn chiếc khăn mặt biến
thành một đống tro đen, chút hy vọng vừa lóe lên cũng giống như vậy,
tro bay lửa tàn.
Tiêu Vọng quay vào trong xe, ném cho Phương Mộc một điếu
thuốc lá, tự mình châm một điếu, rồi chăm chú nhìn Phương Mộc đang
thẫn thờ. Mấy phút sau, Tiêu Vọng lên tiếng hỏi: "Thằng ôn này đã chết
hơn hai tư tiếng đồng hồ rồi, hôm xảy ra chuyện, cậu không gọi điện
thoại cho nó chứ?"
"Không." Giọng Phương Mộc khàn đi.
"Còn hôm nay, gọi tất cả mấy lần?"
"Hai lần."
"Người của chúng ta sẽ kiểm tra danh sách cuộc gọi của hắn." Tiêu
Vọng nổ máy, "Chiều nay tôi và cậu điều tra ngoại tuyến, gọi điện thoại
cho Cảnh Húc để kiểm tra lại vụ cuốn băng video. Nhớ chưa?"
Phương Mộc gật đầu.
Đi được mấy kilômét, Tiêu Vọng thấy Phương Mộc vẫn rầu rĩ, liền
mỉm cười bảo: "Nghĩ theo hướng tốt đi, ít nhất là cậu đã không mất ba
trăm nghìn tệ. Đúng rồi, nhắc đến khoản tiền này, tôi định hỏi cậu đấy,
cậu lấy đâu ra thế?"
Phương Mộc liếm đôi môi khô nứt, "Tôi thế chấp nhà."
"Hả?" Tiêu Vọng kinh ngạc nhướn mày lên, "Mẹ kiếp, cậu đúng là
nghĩa khí. Không, ý tôi không định châm chọc cậu." Tiêu Vọng thấy
Phương Mộc nhìn mình, vội vàng giải thích: "Tôi nói thật lòng đấy. Ông
Hình có người bạn như cậu, đúng là có phúc."