Phương Mộc lấy điện thoại di động ra, hóa ra là hết pin.
"Gọi luôn ở đây này." Biên Bình đẩy chiếc điện thoại di động trên
bàn qua cho Phương Mộc.
Người nhận điện thoại là một cô gái trẻ. Phương Mộc tự giới thiệu
trước, không ngờ đối phương lại trở nên luống cuống.
"Vâng… Tôi là y tá ở khoa Ngoại phổ thông bệnh viện Nhân dân
số 2 thành phố S, anh... anh có đồ để rơi ở đây."
"Hả?" Phương Mộc thấy kì quặc, lúc đó anh bị Lục Đại Xuân nện
cho một trận tơi bời, lột quần áo đẩy xuống xe. Khi người lái xe tải tốt
bụng đưa anh đến bệnh viện, trên người anh đã không còn bất cứ thứ gì,
"Cái gì vậy?"
"Lấy từ chân trái của anh ra… là một cái thẻ nhớ của điện thoại di
động."
Dường như những người đàn ông ít nói và nguy hiểm luôn có sức
hút đối với những thiếu nữ đang bước vào độ tuổi cập kê. Y tá Đinh ở
khoa Ngoại phổ thông bệnh viện Nhân dân số 2 thành phố S rất muốn
được gặp lại bệnh nhân im lặng đó một lần. Sự ra đi đột ngột của anh ta
khiến chiếc thẻ nhớ vốn phải được trả về cho chủ nhân của nó bị coi như
rác thải của bệnh viện. Nhưng, Đinh Yến đã lén giữ lại, sau đó còn tìm
được họ tên và đơn vị công tác của người bệnh đó - một cảnh sát trẻ qua
hệ thống bảo hiểm y tế.
Anh cảnh sát bị thương, cô y tá trong sáng, một lần gặp gỡ, một vật
làm tin nhỏ bé. Sao mà giống tình tiết trong những bộ phim tình cảm đến
thế?
Mấy tiếng sau những ảo tưởng đẹp đẽ trong tâm trí y tá Đinh Yến
đã vỡ tan tành. Anh cảnh sát đó gần như giật lấy chiếc thẻ nhớ điện thoại
từ tay cô bằng một động tác thô bạo, anh ta không hề để ý đến bộ móng
tay được sơn sửa rất cầu kỳ của cô. Y tá Đinh hơi ấm ức, nhưng thấy bộ