dạng thẫn thờ của anh chàng khi nhìn chiếc thẻ nhớ trong lòng bàn tay,
cô lại mềm lòng.
"Sao?" Cô tò mò hỏi: "Có phải là của anh không?"
Đó không phải là thẻ nhớ điện thoại của Phương Mộc, nó hoàn
toàn không khớp với điện thoại của anh.
Như vậy, đó chắc chắn là thẻ nhớ điện thoại của Lục Hải Thao!
Phương Mộc thở dồn dập, anh nhớ lại hôm đó Lục Hải Thao bỗng
dưng vô cớ cào rách chân mình, cũng vì thế mà đám người làng đó cho
rằng Lục Hải Thao đã phát điên.
Trước đó, khi Lục Hải Thao lấy tay gom những mảnh vụn của điện
thoại di động lại, chắc chắn đã kẹp chiếc thẻ nhớ vào tay, sau đó, cứa
rách da chân Phương Mộc và nhét nó vào trong.
Rốt cuộc là trong chiếc thẻ nhớ này có gì?
Phương Mộc cuống quýt nhìn xung quanh, y tá Đinh rụt rè hỏi:
"Sao thế?"
"Có thể sử dụng máy vi tính ở đâu được không?"
Y tá Đinh do dự giây lát, "Tôi có một cái netbook. Không biết…"
"Được." Phương Mộc lại nhớ ra một việc, "Cô có thiết bị đọc thẻ
không?"
"Chỗ y tá trực ban có thể có, anh đợi một lát." Y tá Đinh vội vàng
đi luôn, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào kiểu kiều nữ giúp anh
hùng. Lại càng giống phim Mĩ.
Khi góc dưới bên phải màn hình nhảy ra chỉ dẫn "thiết bị phần
cứng mới đã được cài đặt và có thể sử dụng", Phương Mộc cảm giác như
đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Anh sốt ruột nhấp chuột mở chiếc thẻ
nhớ, lần lượt kiểm tra từng thư mục. Khi thấy chữ "ảnh", tay Phương
Mộc như run lên.