Cảnh sát đúng là cảnh sát. Tinh thần chính nghĩa chính là gót chân
Asin của cái bọn được coi là bảo vệ chính nghĩa này. Hôm ở Bách Hâm
Dục Cung, nếu không vì cứu cái con ranh tên là Lục Lộ, Đinh Thụ
Thành đã không phải chết.
Tương tự như vậy, nếu mày có thể nhìn bọn tao giết chết mấy con
ranh này, bọn tao cũng không chắc đã khử được mày.
Nhưng Kim Vĩnh Dụ không biết rằng lương thiện không phải là sự
hèn nhát mà là sức mạnh!
"Cảnh sát! Bỏ súng xuống!"
Một tiếng gầm thịnh nộ vang lên như sấm. Kim Vĩnh Dụ run bắn
người, quay đầu về phía tiếng quát theo phản xạ bản năng, hắn trông
thấy hai người đàn ông đang từ cửa xông vào. Người dẫn đầu chính là
tay cảnh sát đã bị hắn chơi cho một vố thảm hại.
Kim Vĩnh Dụ kinh ngạc, quay súng về phía tay cảnh sát đó, nhưng
hắn không chú ý thấy, Phương Mộc đã lao tới.
Ngay lập tức cả ba người lăn đè vào nhau. Phương Mộc thoáng
thấy Trịnh Lâm đang giằng co với một tên, bàn tay cầm súng của đối
phương đã bị Trịnh Lâm túm chặt.
Phương Mộc quay người, hét to: "Trịnh Lâm!", rồi nhanh như cắt
đá bay khẩu súng trên mặt đất qua. Trịnh Lâm đẩy tên đó ra, nghiêng
người lăn sang một bên, nhặt lấy khẩu súng, bắn liên tiếp hai phát vào
một gã đang định xông tới ở sau lưng, hắn gục luôn tại chỗ.
Ở phía khác, Triển đang một mình chống chọi với hai tên, một tên
thoát được khỏi vòng khống chế của Triển, hắn giơ tay bắn một phát.
Triển lảo đảo, ngã phịch xuống đất. Đối phương đang giơ tay định bắn
tiếp, bỗng nghe thấy có tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng phía sau lưng.
Hắn bất giác quay đầu lại nhìn, đúng lúc đó một người đàn ông từ trên
trời rơi xuống, lao đúng vào người hắn.
Là Hải.