Phía bên này, Kim Vĩnh Dụ vẫn đang vật lộn với Phương Mộc.
Phương Mộc mệt bơ phờ sau một đêm chạy trốn, chẳng mấy chốc đã
thấy đuối sức. Con dao trên tay vừa lỏng ra một chút, đã bị Kim Vĩnh Dụ
đá bay. Kim Vĩnh Dụ không hề muốn tiếp tục giằng co với Phương Mộc,
hắn quay người chạy ra phía cửa. Đúng lúc đó, một loạt tiếng súng vang
lên, tên bị Phương Mộc bắn vào đùi bị thương nằm ở cửa đang bắn liên
tục về phía họ.
Phương Mộc khom người cùng Trịnh Lâm chạy ra cạnh Triển, kéo
anh ra đằng sau một đống khuôn.
Nhìn sang bên kia, Hải đã đốn gục một tên, mặt mũi hắn máu me
be bét, nằm rên rỉ trên nền xưởng. Hải đã đoạt được súng của hắn, nằm
bò sát đất sau một chiếc xe đẩy.
Phương Mộc khẽ thở phào, quay đầu hỏi Trịnh Lâm đang thở dốc:
"Sao anh biết tôi ở đây?"
Trịnh Lâm không trả lời Phương Mộc, mặt tái mét nhìn Triển.
Triển nằm trên nền xưởng, tay phải ôm chặt vùng bụng dưới ướt đẫm
máu, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra qua kẽ tay.
"Cậu thế nào?"
"Không sao." Triển gượng nhỏm người dậy, nửa nằm nửa ngồi,
đưa tay sờ ra sau lưng, "Đạn bắn xuyên qua, không chết được đâu."
Phương Mộc nhìn sắc mặt trắng nhợt của Triển, trong lòng trào lên
cảm giác áy náy.
"Tôi thành thật xin lỗi, may mà các anh…"
"Mẹ kiếp, dẹp mấy câu tầm phào đó đi!" Trịnh Lâm sốt ruột ngắt
lời Phương Mộc, "Mấy đứa bé đâu?"
Phương Mộc thò đầu ra, nhòm ngó khắp xung quanh. Có thể nhìn
thấy mấy bàn chân đang run lập cập trong một chiếc thùng lò phía bên
tay phải trước mặt.