"Cậu chứ còn ai nữa." Tiêu Vọng ngơ ngác không hiểu, "Không
phải là cậu gọi điện bảo tôi và trưởng phòng Biên đến còn gì?"
"Ồ." Phương Mộc nghĩ một lát, trong lòng cảm giác như được an
ủi, nhưng lại có chút nghi hoặc, anh vẫy tay chào Tiêu Vọng: "Không có
việc gì. Anh vất vả quá!"
Xem ra không có ai nhặt được chiếc vỏ chai trôi trên dòng sông
ngầm. Như vậy, tại sao bọn Kim Vĩnh Dụ lại biết được hành tung của
mình?
Trong hành lang chỉ còn lại Phương Mộc và Biên Bình.
"Bắt được Kim Vĩnh Dụ chưa?"
"Đã triển khai lùng bắt ở cả thành phố C và thành phố S." Biên
Bình nói: "Sớm muộn cũng sẽ bắt được hắn." Ngẫm nghĩ một lúc, ông
lại hỏi: "Hôm nay có phải là cậu báo cảnh sát không?"
"Không phải là em. Điện thoại di động của em hỏng rồi." Vẻ mặt
Phương Mộc u ám, anh lắc đầu: "Là anh Trịnh và hai đồng đội của anh
ấy."
"Hả? Ý cậu là còn Trịnh Lâm, Phùng Nhược Hải và Triển Hồng?"
Biên Bình nhìn quanh, "Họ ở đâu?"
"Lúc anh ở hiện trường, có thấy một cái khuôn đổ đầy thép nóng
chảy không?"
Giọng Phương Mộc bỗng lạc đi.
"Sao?" Biên Bình mở tập tài liệu trong tay ra, trong một tấm ảnh
hiện trường hiện ra một lò thép nung chảy đang tỏa ra hơi nóng.
"Anh Trịnh, Hải và Triển…" Phương Mộc nhìn thoáng qua tấm
ảnh rồi nhắm chặt mắt lại, "… trong đó."
Tập tài liệu trong tay Biên Bình rơi bịch xuống đất, ông trợn tròn
hai mắt, nhìn chằm chằm vào Phương Mộc, dường như hoàn toàn không