hiểu được những gì anh nói.
Một lúc lâu sau, Biên Bình mới cúi xuống nhặt tập tài liệu lên,
nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Phương Mộc, ông hỏi rành rọt:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngồi trên chiếc ghế dài của bệnh viện, Phương Mộc kể lại chi tiết
toàn bộ sự việc cho Biên Bình nghe. Biên Bình là một người tốt bụng
nhân hậu, thường không thể hiện tâm trạng ra ngoài mặt. Nhưng sau khi
nghe Phương Mộc thuật lại, những cảm xúc kinh hoàng, vui mừng, phẫn
nộ, đau khổ lần lượt hiện rõ trên gương mặt ông.
Nghe xong, Biên Bình ngồi im lặng một lúc rất lâu, rồi đột ngột
đứng bật dậy.
"Cậu cần được nghỉ bao lâu nữa?"
"Dạ?" Phương Mộc ngạc nhiên nhìn ông bạn già tốt bụng, giờ đây
trông ông hệt như vị phật Kim Cương đang nổi giận lôi đình, "Không,
em không cần nghỉ."
"Đi thôi. Còn rất nhiều việc phải làm." Biên Bình quay người sải
những bước mạnh, "Nhất định phải bắt bọn chúng trả giá."
Công tác điều tra khẩn trương bắt đầu. Chưa đến một ngày, đã có
một phần kết luận điều tra và kết quả kiểm nghiệm vật chứng. Đã điều
tra ra thân phận của ba xác chết ở hiện trường, chúng đều là những kẻ
thất nghiệp ở thành phố S, đã từng có tiền án tiền sự. Phát hiện ra tất cả
năm khẩu súng ở hiện trường, bắn ra một lượng đạn. Trên một khẩu súng
có vân tay của Phương Mộc, vết vân tay trên hai khẩu súng khác trùng
hợp với vân tay của hai trong số ba xác chết. Chưa xác định được vết vân
tay trên hai khẩu súng còn lại là của ai, hơn nữa lại chồng chéo lên nhau.
Theo lời của Phương Mộc, vết vân tay trên một khẩu súng chắc chắn là
của Kim Vĩnh Dụ. Việc lấy tư liệu đối chiếu đang được tiến hành ở thành
phố C.