"Mắt anh vẫn sắc ghê thật đấy, ha ha." Đặng Lâm Nguyệt xoa xoa
ngón tay, "Đừng hiểu nhầm, không phải là hôn nhân có chuyện gì đâu.
Mấy hôm nay ngón tay hơi sưng, nên tháo nhẫn ra thôi."
"Ồ, chúc mừng em." Lông mày Phương Mộc dãn ra, nhưng lập tức
nhíu lại, "Sao muộn thế này lại ra ngoài một mình?"
"Cũng không biết tại sao, từ lúc có bầu, em rất kén ăn." Đặng Lâm
Nguyệt bối rối mỉm cười, "Tối nay tự dưng cứ thèm ăn bánh canh tôm
thịt, thế là lén ra ngoài ăn."
Phương Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố vắng tanh không
một bóng người, anh đứng dậy nói khẽ: "Để anh đưa em về."
Bước đi trong bầu không khí se lạnh của buổi đêm, nỗi vui mừng
vì gặp lại người cũ dường như cũng dịu xuống. Hai người, mỗi người
một nỗi niềm riêng, đều không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi.
Cùng với sự giũa mài của năm tháng, có những thứ đã dần dần mất
đi, giống như hơi ấm tỏa ra từ bát bánh canh.
Đi đến cổng của khu nhà, Đặng Lâm Nguyệt dừng bước, quay
người bảo: "Em đến nhà rồi, cảm ơn anh."
Phương Mộc mỉm cười: "Lần sau đừng đi ra đường khuya như thế
này nữa, bên ngoài không an toàn."
"Không sao đâu. Có thám tử như anh bảo vệ mẹ con em, còn gì
đáng sợ nữa?" Cô cúi đầu, xoa nhè nhẹ lên bụng mình, "Đúng không
nào, con yêu?"
Dứt lời, cô vẫy tay chào Phương Mộc, rồi quay người đi vào trong
khu nhà.
Phương Mộc nhìn theo cho đến khi thấy cô bước vào một tòa nhà,
mới quay người rời đi. Đi được vài bước, anh lại đứng lại, quay đầu nhìn
khu nhà đó. Có mấy hộ gia đình chưa đi ngủ vẫn sáng đèn, ánh đèn rải
rác lấp lánh tô điểm cho những tòa nhà tối om, tuy mờ ảo nhưng ấm áp.