Lục Thiên Trường, Lục Đại Xuân và Lục Đại Giang cùng đi ra.
Lục Hải Yến nhìn họ đi khuất sau cổng, quay người ngồi trở lại bên
chiếc máy vi tính, một tay ấn lên lồng ngực đang đập thình thịch, tay còn
lại kích liền mấy nhát lên màn hình vi tính.
Cái văn bản dạng nén đó lại hiện ra trên màn hình.
Lục Hải Yến chăm chú nhìn hộp thoại yêu cầu nhập mật mã, vụng
về gõ bàn phím.
Cánh tay phải của Lương Trạch Hạo đã tàn phế hoàn toàn, sau khi
trao đổi kĩ càng với Lương Tứ Hải, cuối cùng bệnh viện quyết định tiến
hành phẫu thuật lắp tay giả.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, Lương Trạch Hạo đã làm náo loạn
một trận, đánh cả mấy bác sĩ và y tá, cuối cùng hắn quỳ xuống trước mặt
Lương Tứ Hải, nước mắt đầm đìa, khổ sở van xin: "Bố, bố nghĩ cách gì
đó, con không muốn trở thành kẻ tàn phế, bố, con xin bố…"
Lương Tứ Hải cắn răng, ra lệnh cho vệ sĩ lôi Lương Trạch Hạo vào
phòng phẫu thuật. Một loạt những tiếng đập loảng xoảng, cùng tiếng
gầm rú tuyệt vọng của Lương Trạch Hạo văng vẳng trong hành lang
bệnh viện. Mớ âm thanh hỗn độn đó yếu dần, cuối cùng căn phòng phẫu
thuật đã bình yên trở lại.
Cuộc phẫu thuật diễn ra rất nhanh, xem ra việc cắt đi một cánh tay
dễ dàng hơn nhiều so với việc chữa trị. Lương Trạch Hạo vẫn đang trong
trạng thái hôn mê, được đưa vào phòng bệnh đặc biệt. Bác sĩ phẫu thuật
cầm tới một chiếc khay bệnh viện, bên trên là cánh tay đã bị cắt bỏ.
Lương Tứ Hải nhìn những ngón tay gần như đã bị đập giập, lòng bàn tay
giập nát, toàn thân hắn run lên.
Đó là tay của con trai hắn, ngưng kết từ chính xương máu hắn. Giờ
đây, cánh tay ấy đã trở thành rác thải bệnh viện, sắp bị vứt vào lò thiêu
hủy.