TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1947

Phương Mộc thấy ái ngại, khẽ nói: "Á Phàm?"

"Gì cơ?" Á Phàm như chợt tỉnh lại. "Không cần ạ. Em sẽ đi xe bus

về."

Phương Mộc gật đầu chào cả hai rồi nổ máy.

Xe đã chạy được một quãng, Phương Mộc nhìn vào gương chiếu

hậu, vẫn thấy Á Phàm yên lặng đứng dưới tấm biển đó, giống như một
buổi tối mùa thu cách đây mấy năm.

Chiếc xe Jeep nhanh chóng ra khỏi ngoại thành, đi lên đường vành

đai rồi chạy về trung tâm thành phố. Mưa to, nên người đi bộ trên đường
lèo tèo, chỉ có vài chiếc xe chạy qua chạy lại. Dưới ánh đèn đường, mặt
đường như lấp loáng những đóa hoa màu vàng lốm đốm. Phương Mộc
bỗng có một cảm giác uể oải. Đúng thế, dường như trời mưa luôn hạn
chế mọi hoạt động của con người; với thời tiết như thế này có lẽ không
gì bằng ngồi trong phòng ấm áp, pha ấm trà nóng nhấm nháp hoặc bật ti
vi ngồi xem một trận bóng đá thú vị.

Những ai thích đi lại dưới trời mưa, chắc đều là những kẻ có tâm lý

không bình thường.

Đang suy nghĩ lung tung, anh bỗng thấy bên trái mặt đường gần

một cao ốc có một khoảng rộng lở lói nham nhở, giống như một bãi đổ
nát sau chiến tranh, rất không phù hợp với cảnh vật sáng sủa bề thế ở
xung quanh. Phương Mộc quan sát nhanh, và lập tức nhận ra đó là khu
chung cư Phú Dân. Chiếc xe Jeep lướt đi rất nhanh. Phía trước là một
hàng đèn đỏ giao thông, Phương Mộc dần giảm tốc. Anh bỗng nảy ra
một ý, rồi anh đánh vô lăng quay đầu xe, dừng lại ven đường.

Phía sau những tòa nhà của khu Phú Dân, gần đường cái, có một

con ngõ nhỏ để mọi người dân qua lại. Phương Mộc xuống xe, giương
chiếc ô che mưa, bước vào khu chung cư Phú Dân.

Khu chung cư không một bóng người, không điện, không nước

máy, tuyệt đại đa số các căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ thấy thấp thoáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.