TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 202

với anh.

Phương Mộc cúi đầu, không muốn Hình Chí Sâm nhận ra đôi mắt

đỏ hoe của mình.

"Cậu có định nói gì không?"

Phương Mộc lắc đầu.

Trên khuôn mặt Hình Chí Sâm không thấy nét thất vọng. Anh

đứng dậy vỗ vai Phương Mộc. "Nào, ta đi ăn cơm. Nhà ăn Sở công an
nấu ăn rất khá đấy!"

Phương Mộc ngẩng đầu, gượng cười. "Thôi ạ! Tôi muốn về sớm

một chút."

Phương Mộc lên xe buýt tuyến 64, nhìn ra cửa sổ. Lúc này đang

giờ tan tầm, tiếng người, tiếng còi xe inh ỏi hòa làm một. Trông ai cũng
có vẻ gấp gáp, có lẽ họ đang sốt ruột trở về nhà ăn bữa tối hoặc đơn giản
hoặc thịnh soạn. Những bước chân vội vã, những bánh xe đang lăn sẽ
đưa họ trở về căn hộ, thay đôi dép lê ngồi bên mâm cơm, nghe những
câu trách yêu và những tiếng bi bô của con trẻ.

Cuộc sống tựa như một dòng sông trôi đi không ngơi nghỉ, lúc

phẳng lặng, lúc ồn ã, lúc nhè nhẹ dập dờn, lúc sóng xô cuồn cuộn.

Phương Mộc nhìn sắc trời sẫm màu dần tối, anh cảm thấy rã rời

không còn chút sức lực nào nữa.

Từ hướng ngược lại, một chiếc xe buýt tuyến 25 chạy đến rồi lướt

qua bên cạnh xe anh đang ngồi. Có thể nhận ra trên đó đông nghịt hành
khách kẻ đứng người ngồi, vẻ mặt hoặc nặng nề hoặc đang cười nói. Mỗi
người một cuộc sống, đều khác biệt nhau, cuộc đời cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Nhưng, người ấy thì đã không còn nữa.

"Nếu người tiếp theo phải chết là em, em muốn bị hắn tấn công từ

phía sau lưng, để em không biết gì hết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.