TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2135

Viên rất có nghĩa tình, can đảm giúp đỡ người ta chứ gì? Đã thế thì
chúng tôi sẽ tuyên án cô ta phải bồi thường cho bà già, để các vị thấy
rằng tòa án vẫn là tòa án!"

Nhậm Xuyên càng nói càng thêm tức tối, đôi mắt ông ta dường

như sắp bật ra khỏi hốc mắt, hai mép cũng sùi bọt.

"Tôi đã mấy lần gặp lãnh đạo để bàn rằng không thể tuyên án như

vậy, người dân sẽ không chấp nhận. Lãnh đạo nói "không sao, quyền uy
của ngành tư pháp lớn hơn lợi ích một cá nhân, nếu có vấn đề gì thì hội
đồng xét xử sẽ chịu trách nhiệm". Chịu trách nhiệm cái con khỉ! Rốt
cuộc, một mình tôi phải mang tiếng oan!"

Phương Mộc nghe xong gật đầu. Người ngoài và cả giới truyền

thông nữa đều không thể hiểu được cái quá trình hình thành phán quyết
này. Dù Nhậm Xuyên có phản đối kết quả phán quyết đến đâu, cuối cùng
ông ta vẫn phải tuyên án với danh nghĩa của Ban hội thẩm phiên tòa của
tòa án này. Và, người phải phơi mặt ra trước ống kính và trước bàn dân
thiên hạ cũng chỉ có thể là ông ta.

Nghĩ đến đây, Phương Mộc thấy có phần thông cảm với vị quan

tòa phải chịu oan ức này. Một phán quyết trái với ý kiến của mình, khiến
ông ta phải đối mặt với sự đe dọa chết chóc. Nhưng, sự việc đã diễn biến
đến nông nỗi này thì chỉ có thể thừa nhận rằng ông ta không thể lên màn
hình ti vi kêu ầm lên rằng: tại hội đồng xét xử đưa ra phán quyết, Ánh
sáng thành phố định giết tôi là nhầm người rồi, hãy đi tìm chánh án tòa
án mà xử lý!

Cái gọi là thể chế, ác thật! Nó tàn phá niềm tin và làm hại con

người.

Sau một hồi nói như bắn súng máy, Nhậm Xuyên thở hồng hộc và

vẫn chưa nguôi tức giận. Ông ta cầm cốc rượu lên "ực" cạn luôn, rồi lại
rót thêm nữa. Vừa định nâng cốc lên thì Phương Mộc ngăn lại.

"Đừng uống nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.