TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2215

Không khí trong nhà vẫn rất ẩm, mũi anh cảm nhận rõ rệt một thứ

mùi tươi mới nhưng lành lạnh. Hít thở mãi, nó vẫn không hề khiến anh
nhẹ nhõm vui vẻ. Nơi này rất sạch sẽ nhưng không có sinh khí; nơi này
rất an toàn nhưng lại khiến anh thấy bất an.

Nói cho cùng, mình vẫn là một con người.

Có thể oán trách ai đây? Lúc này anh không muốn nhớ đến thằng

cu béo, nhất là ánh mắt của nó khi anh dắt tay nó bước đến chỗ nồi nước
đang sôi.

Anh từng nghĩ đến việc cho thằng cu béo "mất tích". Một đứa bé

trí tuệ thiểu năng đã từ mất tích, nay lại đi mất thì không phải chuyện gì
lạ lùng, nhưng anh lại thôi. Nói cho cùng, thằng bé chỉ khiến anh gặp
nguy hiểm chứ không làm hại anh.

Còn kẻ thực sự làm hại anh, anh không thể không đưa hắn ra khỏi

căn hầm bí mật rồi phơi thây trước bàn dân thiên hạ. Mặc dù cảnh sát
không phát hiện ra căn hầm bí mật, nhưng thôi, anh nghĩ mình không
nên mạo hiểm.

Tiếc rằng, anh lại không có thứ gì để xả cơn giận trong lòng, anh

vẫn không muốn để "thằng cha ấy" được dễ chịu.

Nửa giờ sau, anh xách một cái túi nilon màu đen được bọc mấy lớp

bên ngoài, lách qua đám đông người bộ hành và các sạp hàng trước cửa,
trở về hiệu cafe. Đóng cửa lại, mọi tiếng ồn ào và những mùi khói bếp đã
bị chặn cả ở bên ngoài. Đồng thời, một thứ mùi ngai ngái của đất tơi trộn
lẫn lá mục cỏ mục lan tỏa khắp căn nhà.

Anh xách cái túi bước lên gác, đặt nó vào cái bồn rửa rau, mở vòi

nước ra rửa. Chỉ chốc lát sau, cái túi nilon đen đã sạch sẽ bóng loáng như
mới. Anh vừa cầm cái kéo nhà bếp tỉ mẩn cắt cái túi ra, vừa ê a một điệu
nhạc chẳng ra nhạc. Thứ bên trong cái túi đã lộ hẳn ra. Anh đắc ý nhìn
nó: vì nhiệt độ thấp liên tục kéo dài, nên cái thứ này vẫn không có thay
đổi gì đáng kể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.