TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2437

Nét chữ xiêu vẹo, đứng ngoài nhìn sẽ là chữ ngược. Ngụy Nguy cố

nhìn mãi mới nhận ra đó là chữ số "484".

Thế là gì vậy? Ngụy Nguy chỉ vào chữ số, vẻ mặt thể hiện "muốn

hỏi". Nhưng bé gái đã quay mặt sang bên, chăm chú nhìn vào lớp băng
mờ mờ, không để ý gì đến cô nữa.

Trở về căn hộ, Ngụy Nguy có cảm giác buồn chán hẫng hụt. Cô

không sao gạt đi nổi hình ảnh đứa bé gái cô đơn, lạnh lùng, hoàn toàn
không nhận ra mình bị ngược đãi. Không có ai coi nó là người, kể cả
chính nó cũng thế.

Rồi Ngụy Nguy nghĩ đến thân phận mình. Những ngày nằm trên

giường giả bộ làm người thực vật, Ngụy Nguy tuyệt đối không dám chủ
quan. Và thế là cô gắng hết sức tưởng tượng mình là một khúc gỗ vô tri
vô giác không thể đâm chồi nảy lộc, không thể phát triển, nó chỉ có thể
dần dần mục nát trong yên lặng, cho đến khi hóa thành một đám mùn
nhẹ tênh.

Làm người, làm một con người bình thường, là một việc rất khó

khăn.

Ngụy Nguy ngồi lặng đi một lúc, rồi đứng lên bật máy tính, lên

mạng đọc tin thời sự.

Cô vẫn chờ đợi cái ngày ấy sẽ đến, nhưng cũng sợ phải đối mặt với

cái thời khắc kết thúc tất cả.

Bởi vì Phương Mộc nhất định sẽ chết.

Cho nên, cô muốn nhìn thấy trên mạng thông tin "Nghi phạm họ

Phương nổ súng giết người đã bị sa lưới tại X…" Và có lẽ anh ta sẽ bị
xét xử rất lâu và bị báo chí đưa tin khắp toàn quốc, thậm chí có thể bị kết
án, thụ hình. Nhưng, anh ta sẽ sống. Ít ra là sống trong nhà tù.

Tuy nhiên, Ngụy Nguy cũng hiểu rất rõ khả năng này gần như

bằng không. Một kẻ có thể giết phăng Tôn Phổ rồi chạy thoát, kẻ đó đâu
dễ bị cảnh sát tìm ra? Và, hình như Phương Mộc và cảnh sát đã có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.