TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2487

Cả ngày nay gã gần như không ăn gì, những thứ nôn ra chỉ là cặn

bã thức ăn còn sót lại từ đêm hôm trước và dịch dạ dày. Thế nhưng, cho
đến khi dạ dày đã trống rỗng, gã vẫn không kìm lại được cảm giác liên
tục trào lên ở cổ họng. Cuối cùng, gã khom người dưới cây cột điện,
nước dãi chảy dài quanh miệng, thở phì phò như một con chó.

Một lúc lâu sau, gã miễn cưỡng đứng dậy, lấy tay áo quệt miệng,

loạng choạng đi đến cạnh chiếc xe, đóng thùng sau lại, rồi vòng ra buồng
lái, lên xe nổ máy.

Bây giờ là khoảnh khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh, gã phóng

xe như điên về phía đông. Chân trời không hề có dấu hiệu trắng sáng,
nhìn từ xa, chỉ là một khoảng đen sâu thẳm phía sau những tòa nhà đen
kịt, như thể một bức màn che phủ kín trời đất, ẩn giấu trong đó là vở kịch
chưa rõ hồi kết.

Từ xa, gã nhìn thấy một ngọn đèn đỏ, tỏa sáng cô độc giữa bao la

bóng tối. Gã bỗng nảy ra một ý nghĩ, giảm tốc độ xe.

Đó là hai cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, dưới ánh sáng tỏa ra từ ngọn

đèn màu đỏ, dòng chữ “Đồn công an phố Hoài Hà” hiện ra rất rõ. Cạnh
cửa là một ô cửa sổ vẫn sáng đèn, trên mặt kính cửa sổ đầy hơi nước,
một bóng người thấp thoáng trước bàn.

Gã nhả chân ga, chiếc xe gần như chầm chậm trượt qua cửa đồn

công an.

Người cảnh sát trực ban ở đồn công an Hoài Hà đang trực điện

thoại, bò ra bàn ngủ gật. Anh ta không biết, sáng sớm ngày mai sẽ phát
hiện ra một vụ án mạng kinh động toàn thành phố. Anh ta càng không
biết, lúc này đang có một chiếc xe ô tô màu đen đi ngang qua cửa, người
lái xe đang lặng lẽ chăm chú nhìn dáng anh ta, miệng nói không thành
tiếng: Hãy bắt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.