đành bất lực vì chân đã bị trói, lấy hết sức lực cũng chỉ có thể thu mình
vào một góc trong bồn tắm.
Nhất là khi nhìn thấy gã cầm cái thụt bồn cầu đưa về phía mình, cô
ta vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, ra sức lắc đầu, nước mắt đã dâng đầy đôi
mắt, từ cái mồm bị dán chặt băng dính phát ra những âm thanh “ư ử”
không rõ.
Gã cầm cái thụt bồn cầu, quỳ trước người cô ta, tay chân bỗng lúng
túng không biết phải làm gì, điều nghĩ đến đầu tiên trong lòng lại là an ủi
người phụ nữ đã hoảng sợ đến tột độ này.
“Xin lỗi…” Gã hơi cúi đầu xuống, như thể đang an ủi chính mình,
“Sẽ không để cho cô quá khó chịu đâu…”
Người phụ nữ đã hoàn toàn không thể hiểu được những lời này, ra
sức trốn ra phía sau, những tiếng “ư ử” trong miệng đã biến thành những
âm thanh la hét trầm đục gấp gáp, đồng thời lấy hết sức đá về phía trước,
hòng ngăn không cho gã lại gần.
Bàn chân của cô ta thon dài, trắng muốt, có thể thấy được tĩnh
mạch màu xanh nhạt trên mu bàn chân, móng chân được sơn màu tím.
Gã nhắm mắt lại, cố gắng để nhịp tim đang đập thình thịch bình
tĩnh trở lại, nhưng huyệt thái dương bỗng dưng giật mạnh, như thể có gì
đó ở bên trong sắp đâm thủng da đầu bật ra.
Vô số những hình ảnh đan xen lẫn nhau, các loại mùi khiến người
ta run rẩy và nghẹt thở. Đầu gã như thể một chiếc máy vi tính đang chạy
quá tải, cuối cùng chỉ phát ra một mệnh lệnh đối với gã.
Xin lỗi.
Gã mở mắt ra, đưa tay nắm lấy đầu gối người phụ nữ, banh mạnh
ra.
Xin lỗi.
Đêm khuya, nhiệt độ giảm sâu.