Trương Chấn Lương lại ghé sát lại nói: “Sư phụ, ngày mai em lại đến
thăm anh.”
“Đừng đến nữa.” Đỗ Thành xua tay, “Xử lý xong vụ án đi đã, biến
đi.”
Trương Chấn Lương vỗ vỗ vào vai ông, rồi cùng Đoàn Hồng
Khánh đi ra khỏi phòng bệnh.
Đỗ Thành nằm xuống giường bệnh, ngoan ngoãn làm theo lời bác
sĩ.
Đo xong huyết áp và nhiệt độ, bắt đầu truyền dịch. Bác sĩ lại dặn
dò mấy câu, Đỗ Thành nghe nhưng tâm trí còn để đi đâu, thỉnh thoảng
lại ừ hữ đáp lời.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, căn phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại
một mình Đỗ Thành. Ông thu người lại trong chăn, chăm chú không rời
mắt nhìn chất dịch truyền trong ống dẫn đang nhỏ từng giọt.
Nằm một lúc lâu, ông mới cảm giác thấy dưới vai có vật cứng, lôi
ra xem, hóa ra là nửa bao thuốc Trung Nam Hải. Đỗ Thành nhỏm người
dậy nhìn về phía cửa, rút ra một điếu châm lửa.
Khói thuốc lơ lửng bay lên. Đỗ Thành nheo mắt, nhìn làn khói
thuốc xanh nhạt uốn lượn rồi tan biến trước mắt.
Sắp chết rồi.
Cái tin này rất đột ngột, nhưng không hề khiến ông sợ hãi.
Hơn ba mươi năm trong nghề cảnh sát, cũng không phải là một hai
lần đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Năm 1988, khi đang xử lý một vụ bạo hành gia đình, gã chồng có
hành động bạo hành đột nhiên châm lửa đốt xăng.
Năm 1997, bao vây tổ chức mang tính chất xã hội đen lớn nhất của
thành phố, bị bắn trúng liền năm phát súng săn.