kiềm chế giọng nói của mình, “Ông làm bao nhiêu năm rồi, mẹ kiếp, đồ
đệ đã làm đội trưởng rồi mà đến cái chức trưởng phòng ông cũng không
lên nổi, vì sao, trong đầu ông không rõ sao?”
“Rõ chứ.” Đỗ Thành nhướng mày lên, “Cho nên muốn phá một vụ
án lớn mà lại, trước khi chết cũng được lên tí chức.”
“Phá cái chết tiệt.” Đoàn Hồng Khánh bực mình, “Vụ án đã kết
thúc hơn hai mươi năm rồi, người đã bắn chết rồi, ông còn điều tra cái
cục cứt gì hả?”
“Tôi vẫn giữ câu đó, không phải là anh ta.” Đỗ Thành bình tĩnh
nhìn Đoàn Hồng Khánh, “Chúng ta đã bắt nhầm người.”
“Thôi được rồi. Tôi cũng không tranh luận với ông nữa.” Đoàn
Hồng Khánh xua tay, đứng dậy, “Từ hôm nay trở đi, tôi cho ông nghỉ
phép dài ngày, ông ngoan ngoãn ở yên đấy!”
“Được!” Đỗ Thành cũng không đôi co nữa, dập tắt thuốc, “Đằng
nào thì tôi cũng sẽ còn tìm ông.”
Đoàn Hồng Khánh cau mày nhìn ông, “Tiền lương, tiền thưởng
vẫn phát như cũ, bảo bọn Chấn Lương xếp lịch thay nhau đến chăm sóc
ông.”
“Không cần.” Đỗ Thành lắc đầu, đứng dậy đi ra cửa, “Sắp cuối
năm rồi, nhiều việc, cứ để chúng nó làm việc của mình, hơn nữa, tôi một
mình cũng quen rồi.”
Vừa mở cửa, Đoàn Hồng Khánh lại gọi ông lại.
“Ông Đỗ,” Vẻ mặt Đoàn Hồng Khánh rất phức tạp, “Ông giữ gìn
sức khỏe, vui vẻ… sống hết một năm này.”
Đỗ Thành nhìn ông mấy giây, mỉm cười, “Biết rồi.”
Ra khỏi văn phòng cục trưởng, Đỗ Thành đi thẳng vào thang máy,
cẩn thận tránh mặt người quen, để không lại phải kể lại một lần nữa về
bệnh tình, rồi lại phải nghe một lô lốc những lời an ủi.