ông bước vào, Đoàn Hồng Khánh ngớ ra, tiếp đó liền chỉ vào chiếc ghế
salon cạnh tường, ra hiệu cho ông ngồi xuống.
Đỗ Thành liền ngồi xuống không hề khách khí, cầm thuốc lá trên
bàn lên, châm một điếu và hút. Đoàn Hồng Khánh nói vắn tắt mấy câu
rồi vội ngắt điện thoại, cau mày nhìn Đỗ Thành, đột nhiên lên tiếng: “Tôi
không trị được ông, phải không ông Đỗ?”
Đỗ Thành không nói gì, cười hì hì. Đoàn Hồng Khánh đứng dậy
rời khỏi chỗ ngồi, bước đến ngồi xuống cạnh Đỗ Thành, đấm một nhát
vào vai ông.
“Đi đi, tự nhốt mình lại!”
Đỗ Thành vừa cười vừa né, tiện tay rút một điếu thuốc đưa cho
Đoàn Hồng Khánh. Hai người ngồi yên lặng hút thuốc. Hút hết một điếu,
Đoàn Hồng Khánh đứng dậy pha một cốc trà cho Đỗ Thành, đặt trước
mặt ông.
“Ông Đỗ, tôi đã liên hệ với một ông bạn cùng học ở Bắc Kinh,
công tác ở bệnh viện lớn, để nghĩ cách xem.”
Đỗ Thành bưng cốc trà lên, thổi cho lá trà trên miệng cốc dạt ra,
cẩn thận nhấp một ngụm, “Cục trưởng Đoàn, mình quen nhau bao nhiêu
năm rồi?”
“Hai mươi bảy năm. Hai mươi bảy năm bốn tháng.” Đoàn Hồng
Khánh lập tức trả lời.
“Chà! Nhớ rõ thế?” Đỗ Thành ngạc nhiên.
“Vớ vẩn!” Đoàn Hồng Khánh sầm mặt, “Mẹ kiếp, mấy hôm nay
toàn nghĩ về ông.”
Đỗ Thành lại cười, “Quen nhau lâu thế rồi, ông còn không hiểu
tôi?”
“Ông Đỗ, bây giờ không phải là lúc gồng lên.” Giọng Đoàn Hồng
Khánh dịu xuống, “Tìm xem có cách nào không, bây giờ khoa học kĩ