“Chứ còn gì nữa.” Nhạc Tiêu Tuệ vỗ vào chiếc đùi gà to trong túi
nilon, “Cho nên phải vỗ về một tí.”
“Lũ chó mèo ấy khiến cậu quyến luyến thế cơ à?”
“Ừ. Cậu không nhìn thấy mắt chúng nó, mong ngóng có người
vuốt ve một tí, bế một tí.” Nhạc Tiêu Tuệ rưng rưng nước mắt, “Có một
con chó nhỏ, bị bỏ rơi đến ba lần, thấy người nào cũng lấy lòng. Lúc tớ
đi, nó đuổi theo rất xa.”
Không biết tại sao, Ngụy Quýnh bỗng nhớ đến dáng vẻ ông Kỷ
ngồi trước cánh cổng sắt.
“Đáng thương.”
“Chứ còn gì nữa.” Nhạc Tiêu Tuệ nghịch chiếc túi nilon bên tay,
“Sau khi xong môn Thực tiễn xã hội, tớ vẫn muốn đi.”
“Vì sao?”
“Được cần đến, được là chỗ dựa.” Nhạc Tiêu Tuệ quay đầu nhìn
vào mắt Ngụy Quýnh, khóe miệng thoáng nụ cười, “Cảm giác đó rất
tuyệt.”
Ngụy Quýnh cũng nhìn vào mắt cô, “Sau này cậu sẽ là một người
mẹ tốt.”
“Dào! Xa xôi quá.” Nhạc Tiêu Tuệ vặn mở nắp chai hồng trà lạnh,
lắc nhẹ, “Bọn chúng vừa ngoan ngoãn hiền lành, vừa trong sáng, bị bỏ
rơi, bị làm tổn thương hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn tuyệt đối tin
tưởng con người. Tớ thà ở bên cạnh chúng nó.”
Cô ngẩng cổ lên, uống hết sạch thứ chất lỏng màu nâu trong chai.
“Con người thật đáng sợ.”
Đỗ Thành gõ mấy nhát vào cửa văn phòng cục trưởng, đẩy cửa
bước vào. Đoàn Hồng Khánh ngồi trước bàn, đang gọi điện thoại. Thấy