Ngụy Quýnh ghé lại, muốn xem hiệu quả chụp ảnh thế nào. Nhưng
Kỷ Càn Khôn cau mày.
“Tiếng đèn chớp ồn quá.” Ông ngắm nghía chiếc điện thoại di
động, “Thêm nữa, buộc phải dùng đèn chớp à?”
“Có thể tắt đi ạ.” Ngụy Quýnh cầm lấy chiếc điện thoại, thao tác
một hồi, “Ok rồi.”
“Tốt.” Kỷ Càn Khôn nhìn nội dung ghi chép, bấm vào màn hình
theo hướng dẫn, mở kho ảnh ra, “Ừ, đẹp đấy.”
Trong bức ảnh, Ngụy Quýnh đứng thẳng đơ, mỉm cười ngại ngùng,
cánh tay bị Nhạc Tiêu Tuệ khoác cứng đờ ra. Ngược lại, cô gái bên cạnh
cười tươi như hoa, đầu hơi nghiêng về phía bên phải, mặt đầy vẻ tinh
nghịch.
“Ha ha.” Nhạc Tiêu Tuệ nhìn tấm ảnh, không kìm được bật cười.
“Nhìn tay cậu, trông như tay giả - Cụ Kỷ ơi, gửi cho cháu nhé, buồn cười
quá.”
“Hả?” Kỷ Càn Khôn ngớ ra, “Gửi thế nào? Rửa ra à?”
“Dễ thôi.” Nhạc Tiêu Tuệ cầm lấy chiếc điện thoại di động, tay
lướt rất nhanh trên màn hình, mấy phút sau lại đưa chiếc điện thoại di
động cho ông cụ, “Cụ Kỷ, cháu đã cài Wechat cho cụ rồi đấy.”
“Wechat?” Kỷ Càn Khôn càng ngơ ngác, “Wechat gì?”
Phải mất đến mười mấy phút, Kỷ Càn Khôn mới hiểu được Wechat
là gì, sau khi loay hoay một hồi với chiếc điện thoại di động, ông cụ hớn
hở ra mặt.
“Cái này hay đấy, giống như là máy bộ đàm ấy.” Kỷ Càn Khôn
ngẩng đầu nhìn họ, “May mà có các cháu, ông già Kỷ này cũng được coi
là nắm được khoa học kĩ thuật cao.”
“Tất nhiên rồi ạ.” Nhạc Tiêu Tuệ cười tít mắt bảo: “Một ông cụ
hiện đại như ông, sao lại không chơi cái này chứ.”