Đỗ Thành xoay vô lăng xe, vừa cho xe vào khu Tây Viên Quận, đã
nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đỗ trước tòa nhà số 4. Có cảnh sát mặc
quân phục đang duy trì trật tự, vòng ngoài là mấy chục người dân ở trong
khu vây xung quanh, tò mò ngó nghiêng về phía trước tòa nhà.
Đỗ Thành dừng xe, ngẫm nghĩ giây lát, lấy ra một cuộn hồ sơ, lật
giở xem mấy trang, lắc đầu cười nhăn nhó.
Xuống xe, khóa cửa xe. Đỗ Thành đi thẳng tới đơn nguyên 2 của
tòa nhà số 4. Vừa len qua đám đông, một cảnh sát mặc quân phục liền
chặn ông lại. Đỗ Thành đang định lấy thẻ cảnh sát ra, thì nhìn thấy
Trương Chấn Lương đang đứng hút thuốc bên cạnh chiếc xe cảnh sát,
vội gọi anh ta.
“Chấn Lương!”
Trương Chấn Lương nghe tiếng gọi quay lại, thấy Đỗ Thành, liền
bước nhanh đến.
“Sư phụ?” Trương Chấn Lương khoát tay, ra hiệu cho cậu cảnh sát
để cho ông đi, “Người của mình.”
“Khám nghiệm lại hiện trường hay là nhận dạng?” Đỗ Thành hỏi.
“Nhận dạng.” Trương Chấn Lương trả lời ngắn gọn, “Anh đến làm
gì? Việc cỏn con này, bọn em tự xử lý được mà…”
“Điều tra vụ án khác.” Đỗ Thành bước về phía đơn nguyên 2, “Thế
hai thằng bán ma túy đấy thế nào rồi?”
“Ở trên tầng.” Trương Chấn Lương cũng đi theo vào lối hành lang
trong tòa nhà, “Sư phụ, không phải là cục cho anh nghỉ ngơi à? Sao anh
lại…”
“Một vụ án cũ, không xử lý xong, trong lòng không yên.” Đỗ
Thành không muốn giải thích nhiều, đi nhanh về phía thang máy, bấm số
“8”.