“Ha ha ha.”
Tiếng cười chưa dứt, chiếc điện thoại di động của Kỷ Càn Khôn đã
đổ chuông.
Tiếng nhạc vui tai vang lên đột ngột khiến ông cụ luống cuống, “Ài
chà, nhận điện thoại thế nào nhỉ? Từ từ nào, ta tự làm…”
Nét mặt Kỷ Càn Khôn căng thẳng, ông cụ đưa tay trượt trên màn
hình, điện thoại được kết nối.
Thao tác thành công, Kỷ Càn Khôn rất hài lòng về mình, mặt tươi
cười nghe điện thoại. Nhưng nói được mấy câu, nét mặt ông cụ dần tối
lại.
“Ừ, tôi biết rồi… Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”
Sau khi ngắt điện thoại, Kỷ Càn Khôn cầm chặt chiếc điện thoại di
động, ngồi yên lặng nửa phút, lông mày nhíu chặt, nét mặt nặng nề.
Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện
gì, cũng không dám hỏi ông cụ.
Cuối cùng, Kỷ Càn Khôn ngẩng đầu, cố nặn ra một nụ cười.
“Đi, Ngụy Quýnh, mở tủ quần áo ra, bên trong có một chiếc túi
da.”
Ngụy Quýnh ngoan ngoãn làm theo, lấy một chiếc túi da màu đen
kiểu cũ căng chật đồ trong tủ quần áo ra, đưa cho Kỷ Càn Khôn.
Kỷ Càn Khôn mở chiếc túi da, lục tìm một hồi trong túi, lấy ra mấy
tờ giấy in được đóng thành tập cẩn thận.
“Ngụy Quýnh, chiều cháu có tiết học không?”
“Không ạ.” Ngụy Quýnh lắc đầu, “Sao ạ?”
“Xin lỗi cháu.” Kỷ Càn Khôn đưa mấy tờ giấy đó ra, vẻ có lỗi,
“Phải phiền cháu giúp ta đi một chuyến.”