Ngụy Quýnh vội chạy theo sau, định vỗ lưng giúp cô, nhưng lại
thấy không ổn, nhìn lên thấy ở cổng khuôn viên có một siêu thị nhỏ, cậu
nói một câu “Cậu đợi tớ nhé”, rồi vội chạy đi.
Khi cậu xách chai nước chạy về, Nhạc Tiêu Tuệ đã ngừng nôn, tựa
lưng vào tường, tay để lên ngực thở dốc.
“Cậu không sao chứ?” Ngụy Quýnh vặn mở chai nước, để vào tay
Nhạc Tiêu Tuệ, “Đã đỡ hơn chưa?”
“Cảm ơn cậu.” Sắc mặt Nhạc Tiêu Tuệ tái nhợt, giọng cũng yếu ớt,
“Bẩn, cậu tránh xa ra.”
Cô ngậm một ngụm nước, súc miệng rồi nhổ đi, đưa tay lau mồ hôi
lạnh trên trán.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười với Ngụy Quýnh,
“Cậu đừng lo.”
“Cậu sao thế?” Ngụy Quýnh lại đưa cho cô gói khăn giấy, “Người
khó chịu à?”
“Tớ cũng không biết.” Nhạc Tiêu Tuệ lại run lên, “Vừa vào cái
phòng vệ sinh đó đã thấy lạnh - cảm giác lạnh từ trong ra ngoài ấy.”
“Không phải là cậu bị lạnh cóng đấy chứ?”
“Không.” Nhạc Tiêu Tuệ lắc đầu, “Trong căn phòng đó có một thứ
mùi, cậu không ngửi thấy sao?”
“Hả?” Ngụy Quýnh ngẫm nghĩ một lúc, “Không ngửi thấy thật.”
“Kì lạ.” Nhạc Tiêu Tuệ lẩm bẩm một mình, rồi kéo chiếc áo khoác
lông vũ sát vào người.
Ngụy Quýnh nhìn cô, đưa tay lấy chiếc túi đeo chéo của cô đeo lên
người mình.
“Đi, tớ dẫn cậu đi uống chút gì nóng.”