Nửa tiếng sau, Ngụy Quýnh và Nhạc Tiêu Tuệ ngồi trong một hiệu
Pizza Hut. Nhạc Tiêu Tuệ hai tay cầm chặt chiếc cốc, nhấp từng ngụm
trà nhỏ, sắc mặt đã hồng hào lên rất nhiều.
“Có muốn ăn chút gì không?” Ngụy Quýnh đẩy chiếc đĩa đựng
bánh ga-tô mousse về phía cô, “Giờ chắc là cậu đói rồi.”
Nhạc Tiêu Tuệ gật gật đầu, xiên một miếng bánh nhỏ cho vào
miệng từ từ nhấm nháp.
“Thật sự xin lỗi cậu, làm cậu phải đi cùng tớ, lại còn bị mệt nữa.”
“Dào, không liên quan đến cậu.” Nhạc Tiêu Tuệ xua tay, “Tự tớ
cũng thấy kì quặc - Có điều ông Kỷ đúng là rất thú vị.”
“Đúng thế.” Ngụy Quýnh cũng bật cười, “Ở ông cụ này có một
cảm giác rất đặc biệt.”
“Nói đến chuyện này,” Nhạc Tiêu Tuệ bỗng nhớ đến điều gì đó,
“Hôm nay không phải đem hợp đồng cho thuê nhà về à?”
“Không cần, lần sau đưa cho ông ấy là được.” Ngụy Quýnh nhìn
đồng hồ đeo tay, “Hơn nữa, chúng mình cũng phải về trường rồi.”
“Ừ, lần sau đến chỗ ông Kỷ, gọi tớ nhé.”
“Cậu vẫn muốn đi à?”
“Ừ.” Nhạc Tiêu Tuệ uống nốt chỗ trà hoa quả trong cốc, “Cậu đã
xem bộ phim “Nhất đại tông sư” chưa?”
“Phim do Vương Gia Vệ đạo diễn ấy hả? Xem rồi.”
“Tất cả mọi cuộc gặp gỡ trên đời này,” Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ra
ngoài cửa sổ, lúc này đã là hoàng hôn, dòng người trên phố bỗng trở nên
tấp nập, những gương mặt xa lạ, vội vã đi về những hướng khác nhau,
thỉnh thoảng có những ánh nhìn giao nhau trong giây lát, rồi lại nhanh
chóng nhìn đi hướng khác, “đều là những cuộc trùng phùng sau những
ngày tháng dài xa cách.”