“Thôi, thôi, thôi.” Ngụy Quýnh vội chuyển sang chủ đề khác,
“Điện thoại di động ông sử dụng thế nào rồi ạ, vẫn tốt chứ ạ?”
“Rất dễ sử dụng đấy, thật mở mang tầm mắt.” Lão Kỷ lấy điện
thoại di động, “Đúng rồi, hôm nay nhận được một tin nhắn, ta xem
không hiểu, vừa hay, cháu đọc giúp ta thử xem.”
Ngụy Quýnh vừa đọc liền bật cười. Đó là tin nhắn của nhà cung
cấp dịch vụ gửi đến nhắc về lưu lượng truy cập website, nội dung hiển
thị lưu lượng dữ liệu di động của số điện thoại di động đã không còn đủ
2MB rồi. Cũng không có gì lạ, lão Kỷ dùng điện thoại di động lên mạng
cả ngày, tất nhiên là lưu lượng tiêu hao rất nhanh.
Cậu kiên nhẫn giải thích một hồi cho lão Kỷ, rồi mua cho ông cụ
một gói lưu lượng mới. Lão Kỷ ngẫm nghĩ một lúc, tỏ vẻ không phục.
“Như thế có nghĩa là cho dù tháng này ta sử dụng hay không sử
dụng hết… cái gì ý nhỉ?”
“Lưu lượng.”
“Đúng, lưu lượng - thì cuối tháng vẫn cứ về con số không?”
“Đúng thế ạ.”
“Thế thì thật vô lý.”
“Ha ha, vâng ạ.” Ngụy Quýnh cũng cười, “Nghe nói mấy nhà cung
cấp dịch vụ lớn đang thay đổi chính sách thu phí. Nếu ông thấy không
tiện, lần sau cháu sẽ lắp giúp ông một cái WIFI di động.”
Từ này lại khiến lão Kỷ lúng túng, sau khi tìm hiểu rõ, ông cụ liền
lập tức muốn lắp một cái.
“Đến lúc đó, rất vui được mời các cháu đến chỗ lão Kỷ này để lên
mạng ké.”
Hai người đang nói chuyện thì Trương Hải Sinh xách mấy chiếc túi
nilon bước vào.