“Mẹ kiếp, làm tôi mệt chết đi được.” Trương Hải Sinh nhìn thấy
Ngụy Quýnh, lạnh lùng gật gật đầu, rồi quay qua hỏi lão Kỷ: “Để đồ ở
đâu cho ông đây?”
Lão Kỷ chỉ vào góc tường. Trương Hải Sinh vừa để đồ vừa càm
ràm: “Cái phòng này cũng chẳng để được mấy ngày đâu, nóng quá, hay
là tôi treo cho ông ra ngoài ban công cửa sổ nhé, giữ để ăn dần.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy một mẩu giấy trong túi áo ra, bên trên có
mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, trông giống như là một hóa đơn.
“Ông còn phải đưa cho tôi bảy tệ.” Anh ta đưa mẩu giấy cho lão
Kỷ, “Sắp đến tết rồi, giá cả tăng, số tiền đó không đủ.”
Lão Kỷ cầm lấy mẩu giấy, chẳng buồn nhìn, vo viên ném luôn vào
thùng rác bên cạnh giường, lấy luôn ra mười tệ đưa cho Trương Hải
Sinh.
Mặt Trương Hải Sinh liền tươi rói, nhanh nhẹn nhét tiền vào túi áo,
“Ông với cậu cứ nói chuyện đi, tôi phải đi làm việc đây.”
Dứt lời, anh ta liền kéo cửa đi ra.
Ngụy Quýnh nhìn những chiếc túi nilon, bên trong hầu hết là thực
phẩm như gà đông lạnh, cá đông lạnh.
“Ông định…”
“Sắp tết rồi, chuẩn bị đồ đón tết.” Lão Kỷ vui vẻ nói: “Một mình
cũng phải ăn tết cho tử tế.”
“Viện dưỡng lão không chuẩn bị bữa tất niên sao?”
“Dào, những món đó, không nhắc đến thì thôi.” Lão Kỷ xua tay,
“Tay nghề nấu nướng còn chẳng bằng ta.”
Ngụy Quýnh nghe vậy, trong lòng chợt chùng xuống. Một mình
nấu bữa tất niên, rồi lại một mình lẻ loi ăn hết - e rằng không có việc nào
buồn hơn thế.